Jin>Jiyeon
08:32
seokjinn
Jieun sao rồi
jiyeon2
cậu ấy vẫn ổn
seokjinn
khi nào thì có thể xuất viện
jiyeon2
có lẽ là ngày mốt
seokjinn
chăm sóc em ấy giúp anh nhé
jiyeon2
tất nhiên mà
vậy khi nào anh vào?
seokjinn
có lẽ là buổi tối
hôm nay anh cần sắp xếp lại quán một tý
jiyeon2
à vậy thì gặp lại sau
seokjinn
ừm
đã xem..
......
Có rất nhiều chuyện chúng ta không thể biết được khi người khác đều muốn giấu chúng đi cũng như chúng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Jieun ngây ngốc lại trở nên yếu lòng trước thật nhiều tổn thương, cô cảm giác như mọi thứ đều muốn bỏ rơi cô, cô cảm giác như mọi người đều sẽ gặp nguy nếu như cứ mãi ở cạnh cô. Jieun lại trở nên khó xử và cố đẩy mọi người ra xa mình, cách ly với mọi thứ và gối gọn mình lại một gốc tối để chịu nổi đau một mình. Nhưng cô không nghĩ rằng cũng sẽ có người quan tâm mình mọi cách, cố bảo vệ mình hết mứt với sự bao bọc và ưu tiên, cô lại vô tình quên đi sự may mắn còn sót lại mà ông trời không nở mang đi
......
Vào cái đêm ấy, Jieun lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn khó tả rồi lại nhìn số thuốc màu trắng trên bàn kia. Đã bao đêm cô không thể ngủ, cô lại suy nghĩ về những thứ khiến cô trở nên đau lòng nhất, đêm nay không mưa, nhưng nước mắt lại khẻ rơi trên khuôn mặt thất thần ấy. Cô lại lần nữa tiến về nó, chọn lấy cái lựa chọn cuối cùng cô đặc ra, có lẽ số thuốc đó sẽ giúp cô tìm được một giấc ngủ yên bình
......
Lại một ngày nữa trôi qua, Jiyeon mệt mỗi ngồi bên giường bệnh, một chút bực tức giận dỗi nhưng cũng không thể làm gì, cô cũng chỉ dám trách bản thân và cảm thấy may mắn khi mình đã đến kịp lúc. Khi nhìn thấy Jieun nằm dài trên sàn nhà đầy thuốc, trái tim cô như chết lặng, làm sao nếu như cô lại lỡ mất đi một người mà cô yêu quý hơn bao giờ hết. Cô vô cùng sợ hãi, phải làm sao để cậu ấy có thể hiểu ra, phải làm sao để cứu rỗi con người như đã mất đi của cậu ấy!
.....
Seokjin bất giác nhìn đồng hồ lại có chút lo lắng, sau cú điện thoại vừa reo, cậu lại vội vã chạy đi mà quên mất mọi thứ. Trong lòng cảm thấy sợ hãi như sắp mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời. Hai tay nắm chặt nhìn vào cánh cửa đã khép ấy, không một chút yên lòng nào, người ấy tại sao lại trở nên như vậy?người ấy thật sự muốn rời bỏ tất cả mọi thứ hay sao? Hàng ngàn câu hỏi đặc ra nhưng ai sẽ trả lời, vẫn là chính cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro