Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Xích Quỷ nhìn ngôi mộ của Từ Mộng Châm, người bằng hữu thân thiết của mình. Những người thân thiết của Xích Quỷ, trên bước đường phiêu bạt. Vương lão, Từ lão, kể cả Từ Mộng Châm cũng không còn một ai?
Xích Quỷ chỉ biết mua thật nhiều rượu, đem đến bên ngôi mộ Từ Mộng Châm rồi uống tràn.
Nhưng người áo đen kia lại nhắc đến tên nàng Uất Kinh Hồng với cô bé Lan Lan, làm cho Xích Quỷ phải đuổi theo.
Đuổi theo một lúc mới đuổi kịp người mặc áo đen kia.
Xích Quỷ lúc này mới hỏi:
_ Ngươi biết về nàng Uất Kinh Hồng cùng với Lan Lan đang ở nơi đâu?
Người áo đen lúc này mới ngừng lạ.
_ Xích Quỷ! Ngươi muốn tìm liên minh chính nghĩa để trả thù cho người bằng hữu, hay đi tìm nàng Uất Kinh Hồng với Lan Lan?
Xích Quỷ nghe người áo đen kia nói như vậy liền hỏi:
_ Ngươi biết nàng Uất Kinh Hồng với Lan Lan ở nơi đâu, thì hãy cho ta biết.
Người áo đen kia không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi phóng cho Xích Quỷ một tờ giấy, còn mình thì mất hút sau những rặng cây.
Xích Quỷ nhìn dòng chữ viết trong tờ giấy, liền quay người phóng vút đi, mà chẳng hề biết người mặc áo đen đang đứng  nhìn theo hướng Xích Quỷ đang lao đi, mà cười một nụ cười bí ẩn.
Xích Quỷ nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ, nơi Lan Lan đang bị giam giữ.
Đó là một tòa biệt phủ to lớn nằm riêng biệt trên một ngọn núi cao, tách biệt hẳn với làng xóm, thôn quê.
Xích Quỷ liền leo tường nhảy vào trong. Xích Quỷ lần theo con đường  lát gạch nung, hai bên đường được trồng hoa, đang rung rinh dưới ánh mặt trời.
Xích Quỷ đi đến một khoảng sân rộng, ở nơi đó Lan Lan đang được mấy người mặc áo đen kèm chặt. Cô bé Lan Lan bị người ta trói chặt, Xích Quỷ nhìn thấy như vậy liền hét lên một tiếng kinh thiên động địa, chẳng khác gì long ngâm giữa cơn mưa gió.
Bọn người mặc áo đen kia nhìn thấy Xích Quỷ, liền tuốt kiếm lao đến. Ánh kiếm được tuốt ra dưới ánh mặt trời, sắc lên ánh thép xanh lè.
Bọn người mặc áo màu đen kia, quả thật không phải tay kiếm tầm thường, ánh kiếm vút qua, làm cho Xích Quỷ phải tránh né. Tuy vậy lưỡi kiếm vẫn quét ngang, làm chiếc áo màu đỏ của Xích Quỷ bị rách một mảng. Xích Quỷ thấy vậy liền gầm lên một tiếng, kinh thiên động địa. Thanh đoản kiếm trong tay của Xích Quỷ, liền thi triển Vô Danh kiếm pháp. Vô Danh kiếm pháp được Xích Quỷ thi triển, liên miên bất tận, dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Bọn người mặc áo đen, vung kiếm đánh nhau với Xích Quỷ được một lúc, đã gục ngã dưới thanh đoản kiếm.
Bọn mặc áo màu đen bị Xích Quỷ giết chết, Xích Quỷ nhanh chóng lao đến vung kiếm chém đứt tất cả những sợi dây trói ở chân tay của Lan Lan. Xích Quỷ cầm lấy tay của Lan Lan rồi bảo:
_ Lan Lan đừng sợ. Có cha đến cứu con đây. Chúng ta đi thôi.
Xích Quỷ nói xong liền cầm lấy tay Lan Lan dắt đi. Cô bé Lan Lan nhìn thấy Xích Quỷ thực sự vui mừng. Nhưng khi thấy Xích Quỷ vung thanh đoản kiếm giết chết mấy người áo đen, chỉ tròn mắt ngạc nhiên, mà chẳng biết nói gì?
Xích Quỷ dắt tay Lan Lan chạy đi một đoạn, thì có tiếng quát lớn:
_ Ngươi là kẻ nào dám đến nơi đây làm càn, chẳng để ai vào mắt sao?
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông trung niên, gương mặt lạnh lùng, cứ ngỡ như pho tượng ở nơi đình chùa miếu mạo vậy.
Người đàn ông vừa đến, theo sau có đến mươi người mặc áo màu trắng, tay cầm kiếm.
Bọn người vừa đến, nhìn thấy Xích Quỷ tay dắt cô bé Lan Lan liền lao đến. Chúng từ từ bao vây Xích Quỷ, chúng bước từng bước nhẹ nhàng như con hổ đang chực chờ tấn công con mồi.
Xích Quỷ nhìn thấy như vậy, không muốn để cho Lan Lan gặp nguy hiểm, liền vung thanh đoản kiếm tấn công bọn người mới đến.
Lan Lan đang đứng sau lưng Xích Quỷ  đang định kêu lên, thì Xích Quỷ đã vung thanh đoản kiếm lao đến.
Ánh kiếm lóe lên, từng tiếng va chạm của sắt thép, từng ánh sáng cắt ngang ánh sáng của mặt trời.
Không khí lạnh lẽo tựa giá băng, cô đặc, chẳng ai dám thở mạnh. Một người áo trắng lao đến, một nhát kiếm chém xuống người Xích Quỷ. Nhưng thanh đoản kiếm trong tay của Xích Quỷ lại nhanh hơn, cắt ngang cổ họng của người đó.
Một vết cắt mỏng như lá lúa, đã cắt ngang cổ họng của người mặc áo trắng. Một vết cắt mỏng như lá lúa, nhưng đã lấy đi một mạng sống của con người.
Bọn người mặc áo trắng kia nhìn thấy Xích Quỷ, đã giết chết một người của mình, cũng không chùn chân. Một người khác lao đến, thanh kiếm quét ngang người Xích Quỷ. Tên khác lại dùng thế địa đường đao, quét ngang thanh kiếm vào hai chân của Xích Quỷ.
Xích Quỷ lúc này lùi lại một bước cho thanh kiếm đi qua, cùng lúc đó, thanh đoản kiếm lạnh lẽo lóe sáng, đón đỡ ánh kiếm của tên mặc áo màu trắng.
Một tiếng va chạm của hai thanh kiếm vang lên, Xích Quỷ cho thanh kiếm trượt theo sống kiếm của tên mặc áo trắng kia, rồi nhanh chóng thọc nhẹ vào tên mặc áo trắng. Một cái thọc nhẹ cũng làm cho tên mặc áo trắng kia ngã xuống đất.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy vậy liền quát lên:
_ Tất cả lùi lại.
Mệnh lệnh được ban ra. Nhưng những người mặc áo trắng kia chẳng có ai lùi lại hết cả. Họ đều lao đến, vì họ là những người được đào tạo từ nhỏ, họ là sát thủ. Sát thủ chỉ có tiến chứ không có lùi. Sát thủ chỉ có chết khi nhiệm vụ không hoàn thành.
Không những vậy, giờ có người dám đến nơi ở của họ, để bắt người, bắt đứa con gái của Ngọc Nữ Sát Thủ Uất Kinh Hồng, thì họ làm sao lùi lại cho được, lùi lại để giữ mạng sống cho mình.
Không ai bảo ai, họ nhất tề lao đến, ánh kiếm lóe lên. Ánh kiếm lóe lên chụp xuống con người, có gương mặt đầy vết sẹo ngang, sẹo dọc, mặc chiếc áo màu đỏ có thêu kim tuyến, trước ngực thêu bông hoa cúc màu xanh, chân đeo xích sắt.
Nhưng con người trông như quỷ kia, thanh đoản kiếm trong tay lại nhanh khôn tả. Ánh kiếm trong tay của người đó nhanh đến mức, mắt thường chẳng nhìn thấy.
Ánh kiếm của con người trông như quỷ kia lướt qua đến đâu, có người ngã đến đó.
Người đàn ông trung niên định quát lên lần nữa. Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Bọn người dưới trướng của người đàn ông trung niên đang nằm yên lặng trên nền đất lạnh lẽo. Người đàn ông trung niên vẫn đứng yên lặng, nhìn Xích Quỷ không chớp mắt. Xích Quỷ cũng vậy, đứng yên lặng nhìn người đàn ông trung niên.
Xích Quỷ biết rằng người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, không phải là hạng tầm thường.
Hai người vẫn đứng yên lặng nhìn nhau, bởi họ biết rằng, chiêu kiếm xuất ra phải lấy mạng sống của đối phương, nếu không người nằm xuống đó là chính mình.
Nhưng cái gì đến phải đến, không lẻ họ đứng yên lặng như thế mãi kia chứ?
Ánh kiếm lại lóe lên, họ đã lao vào nhau, nhanh hơn cả ánh sáng mặt trời. Hai người lao vào nhau rồi ngừng lại. Trên người Xích Quỷ đã một vết cắt ngang, nhưng chưa phạm vào chỗ nhược, máu từ vết cắt đang chảy ra, thấm vào chiếc áo.
Xích Quỷ quay lại nhìn về phía Lan Lan, nhưng chẳng thấy đâu, chỉ thấy một chiếc giày đánh rơi trên mặt đất.
Xích Quỷ kêu lên:
_ Lan Lan!
Nhưng chẳng có tiếng ai trả lời, Xích Quỷ nhanh chóng chạy theo hướng chiếc giày của Lan Lan. Xích Quỷ chạy đi, để lại người đàn ông trung niên, đang nằm yên lặng trên mặt đất.
Người đàn ông trung niên kia đưa đôi mắt, nhìn lên bầu trời trong xanh, rồi mỉm cười.
_ Không ngờ trong đời của ta, đã nhìn thấy một thế kiếm nhanh như vậy, có chết cũng cam lòng.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên kia từ từ khép lại, khép lại mãi mãi.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                      Hết chương 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro