Máu..?
Tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng. Tôi thề với lòng tự trọng của mình. Cả đời này phải làm em hạnh phúc.
Chúng tôi quyết định ghé qua 1 quán ăn để tán gẫu cũng như lắp đầy chiếc bụng này. Cuộc đời tôi như được soi sáng khi có em. Người là nguồn hi vọng lớn nhất
Em và tôi vừa ăn vừa nói chuyện.
'' Hụ..hụ ''
'' Em sao vậy? ''
'' ... hụ.. em không sao ''
'' Em ho vậy mà bảo không sao? Quay qua cho anh xem ''
Cô ấy không nghe tôi mà giấu chiếc khăn vừa rồi vào túi xách. Tôi thoáng nhìn qua rồi thấy có vệt màu đỏ..
Máu sao..?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro