Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đường tới tự do

Gemini ngồi lặng lẽ trên bậu cửa sổ để làn nắng vàng ấm áp vỗ về làn da trong khi đôi mắt cậu mơ màng nhìn ra ngoài. Cảm giác chán chường lan tỏa khắp cơ thể, và tâm trí cậu chìm trong những suy nghĩ vô nghĩa. Dưới kia, đám lính canh đứng như những bóng hình vô cảm, mắt họ lướt qua cậu mà chẳng bao giờ dừng lại. Gemini đã quá quen với cảm giác bị xem như một vật thể thừa thãi trong tòa lâu đài này. Cậu không phải là một phần trong thế giới ấy, chỉ là một cái bóng bị vứt bỏ, nơi mọi người chỉ mong giữ cậu sống sót để báo cáo với cha cậu rằng “đứa con còn thở” là đủ.

Mỗi ngày trôi qua giống như một chuỗi vô tận của sự lặp lại, nhưng hôm nay, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cậu. Cảm giác bứt rứt và chán chường thúc đẩy cậu làm điều gì đó mạo hiểm. Cậu quyết định sẽ thoát khỏi lâu đài này, dù chỉ là trong khoảnh khắc, dù thế nào đi nữa.

Nhưng sự rời xa này không phải là lần đầu tiên Gemini cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Cậu nhớ về chị gái Libra và anh trai Aquarius, hai người mà cậu luôn cảm thấy như những ngôi sao sáng trong gia đình. Libra, với khí chất chiến thần, là nữ tướng không ai sánh kịp trên chiến trường, là thiên thần được tôn vinh và ngưỡng mộ. Còn anh trai Aquarius là một chiến lược gia tài ba, từng làm nên những chiến thắng vang dội trong mọi trận đấu. Họ luôn là niềm tự hào của cha, là những đứa con mà ông đặt trọn niềm tin và kỳ vọng. Còn cậu, Gemini, lại là đứa con vô dụng, không thể bay, không thể làm bất cứ điều gì có ích.

Cậu không thể không cảm thấy mình là một sự thất bại so với họ, như thể họ đã lấy đi hết mọi khả năng và phẩm chất tốt đẹp, còn cậu chỉ còn lại nỗi cô đơn và sự thất vọng. Trong khi chị và anh vẫn tiếp tục tỏa sáng, Gemini chỉ biết thu mình lại trong bóng tối của lâu đài lạnh lẽo, nơi không ai thấy cậu. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để cậu thoát khỏi cái bóng tối ngập tràn sự thất vọng đó, để tìm một nơi nào đó mà cậu có thể là chính mình.

Rất nhanh, Gemini tìm thấy lỗ nhỏ phía sau tường thành, một khe hở đủ để cậu chui qua. Cơ thể gầy gò của cậu dễ dàng lách qua, nhưng dù thân hình có nhỏ gọn, Gemini cũng không thiếu thốn gì về vẻ đẹp. Cậu có làn da trắng mịn, đôi mắt sáng như ánh sao, và khuôn mặt thanh tú, hoàn hảo đến mức dễ khiến người ta phải chú ý. Tuy nhiên, trong lòng cậu luôn có một cảm giác trống rỗng, như thể những nét đẹp đó chỉ là vỏ bọc cho một tâm hồn chẳng bao giờ cảm thấy mình là thiên thần thực sự. Cậu luôn cảm thấy lạc lõng, không thể đạt được những kỳ vọng mà gia đình, nhất là cha cậu, đã dành cho mình.

Cậu chạy vội vã vào khu rừng hoang, nơi ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Trong lúc chạy, ký ức về những năm tháng tăm tối ùa về. Gemini nhớ về thời thơ ấu, khi cha cậu đã đánh mất niềm tin vào cậu, buông bỏ cậu vì sự yếu đuối của mình. Cậu nhớ về cái vực thẳm mà cha từng chỉ vào đó, nơi cậu đã ngã xuống khi không thể bay, không thể làm điều mà một thiên thần phải làm. Cậu đã không thể chứng minh mình có giá trị.

“Có lẽ cha muốn mình học cách vượt qua nỗi sợ”, Gemini tự nhủ khi đến gần vực thẳm năm xưa. Mọi thứ thật gần và thật xa. Lâu đài của cha cậu, nơi cậu bị giam giữ, lại nằm ngay bên cạnh vực thẳm đó, như một sự trừng phạt không thể thoát ra.

Gió thổi lên mạnh mẽ, cắt xé không gian khiến Gemini không thể suy nghĩ được nữa. Cậu mở cánh ra, thử vỗ vài cái rồi lùi lại, hít một hơi thật sâu. “Lần này, ta sẽ bay,” cậu nghĩ rồi lao mình vào khoảng không.

Nhưng cậu đã sai. Cơn gió không nâng cậu lên mà lại xô cậu xuống. Khi cậu lao vào không trung, cơn gió mạnh và lạnh buốt khiến cơ thể cậu không thể giữ vững. Từng cú vỗ cánh trở nên vô ích, và trước khi kịp nhận ra, Gemini mất kiểm soát hoàn toàn. Cảm giác lạnh lẽo cắt vào da thịt, và trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ yếu đuối, không thể đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình.

Trong giây phút cuối cùng, một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy đau đớn nở trên môi Gemini. “Có lẽ không có thiên thần nào chết vì không thể bay,” cậu nghĩ, và khi mọi thứ xung quanh tối dần, cậu cảm nhận sự thanh thản lạ kỳ. Cái cảm giác nhẹ bẫng, như thể tất cả những gánh nặng đã được buông bỏ.

Một thứ gì đó mát lạnh ập đến, vây lấy cậu. Gemini nhắm mắt lại, lòng thảnh thơi, cảm giác như được giải thoát khỏi những đau đớn mà cậu đã mang suốt cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro