1. phiêu bạt
Cô nói với anh, sau này đến nơi đó, em sẽ thay đổi thói quen sinh hoạt vậy. Mỗi ngày dậy sớm, tưới cây, phơi quần áo. Sau đó có thể chạy bộ, hoặc tập thể dục dưới sân. Em sẽ nuôi một con chim nhỏ. Lựa chọn tốt nhất là chim sơn ca. Tiếng hót của nó sẽ đánh thức em thay cho đồng hồ báo thức của điện thoại. Âm thanh trong trẻo đó. Cùng với thời tiết thanh tân nơi núi cao phương Bắc. Sẽ không làm em buồn phiền.
Anh biết. Anh nói, rồi nhìn cô dụi tắt điếu thuốc. Họ trầm mặc ở bên nhau suốt hai tiếng đồng hồ. Trời mưa mất rồi. Anh bảo. Để anh đưa em về, anh có ô này. Cô cũng không từ chối. Nhà cô cách nơi đó xa lắm, nhưng họ vẫn rất ăn ý mà không gọi taxi, chỉ đi bộ. Một đoạn đường thật dài, ngỡ như đi hết đoạn đường này, cũng là đã cùng nhau đi hết cả một đời.
Lúc chào tạm biệt trước cổng nhà, anh đưa cho cô một bức thư. Anh nói, anh sẽ không đợi em. Cô mỉm cười, bỏ bức thư vào trong túi áo, đáp rằng, em biết.
Anh biết cô sẽ không mở bức thư ấy ra, vì thế có thể thoải mái trút cạn nỗi lòng.
Lá thư đó theo cô bôn ba khắp nơi. Từ một cô gái trẻ thích mặc đồ rộng thùng thình của con trai, đến khi tính tình dần trở nên nội liễm dịu dàng, ngồi bên hàng hiên vuốt ve con mèo nhỏ. Cô bắt đầu mặc quần áo dệt bằng tơ tằm hoặc cắt may bằng vải thô, có thêu những đóa hoa rất to, khéo léo mà tinh xảo. Uống nước ngọt đóng chai ít dần, thay vào đó là trà thảo mộc. Dần dần, vẻ trầm ổn do tháng năm mài giũa, hiện hữu trên người cô ngày càng sâu đậm. Lại nghĩ tới một ngày nọ, cô nói với anh, chúng ta cùng đi đi. Núi cao biển rộng, thế gian tươi đẹp. Mình còn trẻ thế này, đi cùng nhau được không.
Nhưng anh không phải là cô, vì thế anh nói. Em đi đi. Anh biết mình không giữ chân được em.
Cô biết mình không nên mở lá thư kia ra. Bởi vì nếu đọc nó, có thể cô sẽ mủn lòng chùn bước mà trở lại tìm anh.
Vậy là, dạo chơi nhân gian, phiêu bạt vô định. Tình yêu đã từng có được, đành phải bỏ lại phía sau. Thứ còn lại, chỉ là câu từ yêu thương cũ kĩ. Cất giữ cẩn mật, nhưng không bao giờ mở ra xem.
...
"Ở nơi quảng trường rộng lớn đó,
anh dường như đã nghe thấy, giọng nói của em.
Không biết là tưởng tượng, hay do thời gian đã trôi qua quá lâu,
nhưng dường như cảm thấy, chúng ta đã cùng nắm tay đi hết mọi con đường,
đã ôm nhau mỗi buổi bình minh. Đã cùng nhau ngồi rơi nước mắt.
Đã cùng nhau trải qua một kiếp chỉ phiêu bạt,
cho đến già.
Nhớ khi đó,
Em ở phía trước, nhìn anh rồi mỉm cười,
Đi với em. Em bảo.
Phía trước là khoảng trời thênh thang rộng mở,
nhưng em lại đi quá nhanh, vì thế
anh chỉ có thể để em đi.
Từ lúc đó, anh biết,
Chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro