Ngàn mũi dao vẫn còn ghim, rỉ máuNgàn nỗi sầu vẫn chất chứa khôn nguôiNgàn cơn đau, dằn vặt đã bao lâu?Đến cả người cũng chẳng còn nhớ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro