Tin Tốt lành vào ngày thứ Hai
Tin Tốt lành vào ngày thứ Hai
Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm việc ở phòng vi tính của bệnh viện Seattle.
Phòng tôi toàn nhân viên trẻ, chưa quen công việc nên ai cũng kêu ca. Hơn nữa, làm việc ở phòng vi tính của bệnh viện không giống như phòng vi tính của những công ty khác, rất căng thẳng và đòi hỏi chính xác từng ly một. Sức ép lớn đến mức đủ để một người bình thường có thể phát điên vào cuối ngày. Ă
Trong bệnh viện có một quán cafe lớn và hầu hết mọi người ở phòng tôi đều tập trung ở đó để ăn trưa. Đó được coi là giờ "nghỉ", nhưng nó thường biến thành giờ ...than phiền. Tôi thì không thích nói về công việc tẹo nào, nhưng dường như không ai còn muốn nói gì khác ngoài những stress mình gặp phải. Trừ cô bạn Nannette.
Nannette là nhân viên "vớt", được tuyển vào vì một người khác bỏ việc.
Lẽ ra cô ấy phải là người nhiều có lý do để phàn nàn nhất, nhưng Nannette không bao giờ làm thế. Lúc nào cô ấy cũng tươi cười, và đến một ngày, khi thấy tôi quá mệt mỏi với những chuyện nản lòng xung quanh, Nannette rủ tôi ra một bàn khác ngồi.
Chúng tôi chỉ nói chuyện về những việc tốt trong cuộc sống và sau bữa trưa hôm đó, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi quyết định với Nannette rằng chúng tôi sẽ lập "Câu lạc bộ Tin tốt buổi trưa", và nếu có ai muốn gia nhập, chúng tôi sẽ cho họ biết nguyên tắc là chỉ được nói về những điều tốt. Chúng tôi cũng chọn ngày "họp mặt hàng tuần" là thứ Hai, vì thứ Hai đầu tuần ai cũng mệt mỏi khi bắt đầu làm việc sau cuối tuần nghỉ ngơi.
Thứ Hai tiếp sau, khi chúng tôi ngồi nói chuyện, một vài người đi qua và muốn được ngồi cùng. Khi chúng tôi nói nguyên tắc cho họ thì một người bỏ đi còn người kia ngồi xuống. Chúng tôi chia sẻ những chuyện tốt lành và khi đứng dậy, ai cũng vui vẻ. Ngày hôm sau, nhiều người tới hơn nhưng chúng tôi không nói gì nhiều vì hôm đó là thứ Ba. Đến thứ Hai tuần sau đó, câu lạc bộ càng được mở rộng. Có nhiều người cười phá lên khi khi nghe nguyên tắc của chúng tôi nhưng khi họ ngồi xuống, họ đều rất hào hứng và vui vẻ.
Chỉ sau một tháng, câu lạc bộ của chúng tôi đã đông tới mức mỗi thứ hai, chúng tôi phải ghép 3-4 cái bàn lại cho mọi người ngồi. Thậm chí, mọi người ở các phòng khác cũng muốn vào câu lạc bộ.
Đã vài năm kể từ khi tôi được bố trí công việc ở một bệnh viện khác, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in giọng nói của một đồng nghiệp khi cô ấy đứng dậy khỏi bàn vào một buổi trưa thứ ba: "Mình ước giá như hôm nay là thứ hai, để mình sẽ được nghe toàn những chuyện tốt lành".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro