Chương 3: Đào thoát chi yêu.
Ác mộng đen tối...
Trên sân thượng của Bệnh viện tư nhân Ngoạn Đóa, ngồi thong thả trên chiếc lan can inox màu xám bạc là thân ảnh một cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh, mái tóc đen xõa sau lưng phất phơ theo gió đêm.
"Ngưng!!!" Tiếng thét dọa người của hắn dội đến, kèm theo đôi mắt hoảng loạn tràn đầy lo lắng.
Cô nghiêng đầu, lọn tóc vờn qua đôi má ửng hồng, một nụ cười mê người hiện ra càng dọa hồn phách hắn. "Duật, tìm thấy em rồi, chúc mừng anh~"
Yếu ớt dưới nền trời đen mù mịt mờ nhạt đốm sao, tim hắn như ngừng đập. Cô đang làm gì?!
Như thiên sứ gãy cánh không thể trở về thiên đường, cô gục đầu nhìn xuống mặt đất. Ngoạn Đóa là bệnh viện tư nhân lớn nhất khu vực miền Bắc, gồm 37 tầng cao. Thực đáng sợ cô gái nhỏ mong manh như cánh hoa nương trên bờ vực đen tối, tưởng chừng làn gió nhẹ thổi qua liền cuốn cô bay xuống dưới địa ngục hoang tàn.
"Như vậy hảo? Em mau lại đây, lại đây đi, đừng dọa anh, có được không?" Hắn hô hấp dồn dập tựa như sắp bị ngạ quỷ kéo đi.
"Anh có phải sẽ rời em đi sao?" Âm nhu trầm trầm, không lộ tia sắc thái nào.
"Sẽ không, Ngưng, trở về đi, anh không rời em mà, quay lại với anh!" Hắn gấp gáp muốn lôi kéo cô nhưng sợ làm kinh động cô, hậu quả khó mà nghĩ.
Cô tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn vòm trời lấp lánh ánh sao, trong đôi mắt lóe lên cô đơn cùng cực mang theo tia khinh miệt.
Hắn không hiểu nổi những hành động kì lạ của cô.
Mấy hôm nữa thôi là sinh nhật cô, anh có nhớ không?
Còn nhớ cô đã nói vô cùng thích gì không?
Nhớ lời hứa của chúng ta không?
Duật... Em mơ giấc mơ ấy, điềm báo là gì? Không phải chúng ta sẽ rời xa nhau sao? Làm sao luyến điệp như mộng được chứ?
Cố Tử Hoa sẽ quay lại với anh, đúng không?
Anh từng lụy vì cô ta như vậy mà...
Còn Lam Phượng Trầm? Y sẽ không phải người tình bí mật của anh đấy chứ?
Cô lại càng ghét Hạn Giao Ca.
Manh Manh, Tiểu Tà, các em đang ở đâu?
Bé con, bảo bối, vì sao bỏ chị lại?
U...u...
Tiếng chuông điện thoại réo trong túi áo bệnh nhân, cô phi thường mệt mỏi rút ra, trên màn hình là tiểu Tây Thy nhà cô, đêm hôm gấp rút quấy rầy không phải tác phong của nàng ấy, như vậy khiến cô lo lắng một chút nhận điện ngay, vừa hướng hắn giơ một tay vừa nghe máy.
"Thy Thy, em làm sao gọi anh?" Lúc này Hoắc Duật Uy đã bớt hốt hoảng bế cô trong lòng rồi bồng về phòng bệnh, cô vùi đầu vào ngực hắn, chuyên chú nhập tâm.
"Anh a, lão mẹ em cư nhiên đuổi em khỏi nhà, ô ô ô..." Nguyên lai Ngôn Vị Thy gọi cô là anh, cũng là do thói quen, trước được cô chiều quen sinh hư, cô khi ấy giống như nam nhân các mặt bá soái không tả nổi, một thời gian phản nghịch liền kêu mọi người coi mình là con trai, so với đám đàn ông còn manly hơn.
"Được rồi ngoan, em..."
"Cũng không rõ là mấy giờ hay sao đến quấy rầy nàng, cô đây là muốn hại nàng có phải không?" Điện thoai bị cướp mất, cô chưa nói hết câu liền trợn mắt nhìn Hoắc Duật Uy cau mày rống lên dọa Ngôn Vị Thy khiếp vía.
"Ai nha, cái đó không phải, anh là... Cố Tự Thiên a?" Ngôn Vị Thy cơ hồ lên tiếng.
"Cảm phiền từ nay về sau gọi tôi là Hoắc Duật Uy! " Hắn không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện: "Còn nữa, có chuyện gì ngày mai liền nói, hiện tại buông tha cho nàng nghỉ ngơi, được chưa?"
Cao giọng như vậy làm gì chứ, dọa tiểu Tây Thy của cô như vậy không ngại sao?!
"Hảo hảo, các người ngủ ngon, không quấy rầy nữa!" Ngôn Vị Thy cũng không vừa thét lại, đem máy nhanh hơn hắn một chút cúp ngay.
Cô âm trầm ngồi trên giường nhìn hắn, hắn nhăn nhó đặt điện thoại sang một bên, quay người ngồi xuống giường, kéo cô ôm vào lòng thật chặt.
Rất rõ nhịp tim vẫn đập điên cuồng của hắn.
"Ngưng... Ngưng... Ngưng... " Hắn như mê sảng vùi mặt vào cần cổ cô, mái tóc cô che đi khuôn mặt đầy đau lòng của hắn, bên tai thấp giọng gọi tên.
Lệnh Ngưng cụp mí mắt, đôi mắt đen lạnh lẽo hướng hắn quyết liệt lộ vẻ độc chiếm ngang bướng.
"Cũng không phải đã chết, anh..."
Nói chưa dứt câu liền bị môi bạc phủ xuống cuồng dã hôn, hắn chế trụ gáy cô gắt gao giữ chặt mà ra sức càn quét khoang miệng nhỏ, cô chỉ có thể thuận theo ôm cổ hắn ôm lấy tránh cho cự tuyệt làm chính mình bị thương.
So với những lần hắn khóc thầm lặng mỗi đêm, đêm nay chuyện xảy ra như vậy hắn cũng không có ý muốn rơi giọt lệ nào, vô tình hơn cả đối với nhỡ người lạ làm như cô.
Cô dùng sức đẩy hắn, hổn hển hít thở không khí, tuy cạnh hắn chỉ rước lấy sự thương hại của hắn vẫn một mực chung tình, thật rẻ mạt.
"Nói, tuyệt đối lần sau không bao giờ xảy ra chuyện như vậy, ân?" Hắn nâng cằm cô gắt gao bắt nhìn thẳng mình hứa hẹn.
Cô không trả lời, chỉ là đáy mắt toát vẻ bi thương không thể chống đỡ. Hắn như tổn thương cô, ngón tay giữ cằm có vẻ chặt quá liền nới lỏng, vuốt ve đôi má đã hồng lên của cô, cúi đầu tận lực che giấu cảm xúc mất khống chế của chính mình.
Một đêm chật vật qua đi.
___________________________________
Sáng ngày, Lệnh Ngưng tự ý rời giường đi khỏi, đêm qua mệt mỏi vậy nhưng cô không thể nghỉ ngơi tiếp. Hoắc Duật Uy vẫn nhíu mày chìm trong giấc ngủ say, có đôi khi lầm bầm :"Biến đi." ,"Đê tiện." ,"Cút!"
Khóe môi nhợt nhạt nâng lên ý cười giễu cợt.
Quân Trạch Loại ôm ngang eo Lệnh Ngưng đi xuống, đỡ thân thể gầy gò yếu ớt men theo bờ tường đến sườn núi vào gia trang Thệ Thành Phổ, thăm mộ Nghênh Diểu và Kiệt Cơ.
"Diểu, Kiệt, hai người đã thôi luyến tiếc tôi chưa?" Nửa quỳ nửa ngồi ở khoảng trống giữa hai ngôi mộ đặt cạnh nhau, Lệnh Ngưng nhặt nhạnh vài chiếc lá rẻ quạt vàng tươi trên mặt đất, loạt soạt rải lên gò cao, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của lá vàng. Thự Nghênh Diểu cùng Giả Kiệt Cơ đều thích rẻ quạt, nên cô đặc biệt trồng cây rẻ quạt này, nhờ Quân Trạch Loại chăm sóc tốt.
"Cũng không có quên hai người..." Lại thủ thỉ một mình, tâm tư nhỏ của cô gái trước mặt Quân Trạch Loại thường dễ bị lay động, con người của quá khứ, mãi cũng không muốn dứt bỏ những gì đã qua.
Anh để lại khoảng trống thời gian cho cô chìm đắm, mình đi phân phó người làm trong Thệ Thành Phổ chu đáo, rồi đi đón vợ anh Huyền Lệ Nghi đến chơi cùng cô.
Lúc này bên bệnh viện bị náo loạn một chút rồi người gây nháo lại nhanh chóng bỏ đi, để lại đám người đứng hóng xịt tiu nghỉu tản dần.
Bốn tiếng sau Hoắc Duật Uy chạy đến gia trang Thệ Thành Phổ, Lệnh Ngưng đã sớm lôi kéo Huyền Lệ Nghi ra vùng biển tư nhân thuộc sở hữu của đôi vợ chồng nọ, cùng đứa nhỏ Quân Nãi Chiêu con gái Lệ Nghi hứng trí nhặt vỏ sò.
"Cô cô a, người xem con có được gì này!" Nãi Chiêu búi tóc hai bên mặc váy hoa bồng công chúa đáng yêu nghiêng ngả chạy đến cạnh Lệnh Ngưng, xòe bàn tay.
Một viên ngọc trai thật lớn màu đen tuyền có chút trong suốt, dưới nắng vàng lấp lánh sắc màu hiện lên, đôi mắt u ám của cô giờ chuyển thành ánh huyết dụ, đây là cô vô cùng cao hứng, bao lấy viên ngọc lại tỉ mỉ xem xét.
"Thật đẹp!" Huyền Lệ Nghi thốt lên tán thưởng, Nãi Chiêu đắc ý vênh khuôn mặt nhỏ : "Cũng không nhìn xem người tìm thấy nó là con đi~" Cô bé cười toe toét. " Tặng cô cô nha, cô cô cười thực xinh đẹp. Vẫn là vui vẻ hảo, A Chiêu tiếp tục tìm cho cô cô!" Nói xong hào hứng chạy trên bãi cát dài ra sức tìm kiếm.
"Ngưng, tâm trạng hẳn là tốt lên phải không? Cùng con bé vui chơi ân, kia chị đi tìm Trạch Loại nha?" Huyền Lệ Nghi vỗ vai cô rồi rời đi "Tự chăm sóc bản thân."
Lệnh Ngưng gật đầu ra hiệu đã rõ, mân mê viên ngọc trên tay mãi.
Trở về gia trang liền thấy Hoắc Duật Uy thả người trên ghế sopha ở phòng khách, ngửa đầu ra sau mệt mỏi, động động yết hầu, Huyền Lệ Nghi kêu một tiếng chào hỏi, ai ngờ hắn ngồi dậy hướng Quân Trạch Loại lại lôi kéo hai vợ chồng họ nói chuyện một hồi lâu.
Thiểm Vọng cùng Tu Nghịch Manh chiều muộn cũng đến gia trang Thệ Thành Phổ, mang theo bé con của cô Vệ Quất Nặc một đường vội vã đi tới. Giờ cũng tập hợp gần đủ, thời gian dùng bữa ăn sắp đến nhưng nhân vật quan trọng nhất vẫn chưa thấy trở về.
"A Chiêu đi gọi cô cô mau." Huyền Lệ Nghi đẩy Quân Nãi Chiêu gấp rút. Phòng bếp vẫn đang ồn ào chuẩn bị.
"Quân Nãi Chiêu!" Hoắc Duật Uy giữ tay con bé lại, hỏi nơi cô chơi rồi rảo bước đi tìm, còn Quân Nãi Chiêu được cậu nhỏ Vệ Quất Nặc dắt đi ăn vụng.
Hắn hô hấp dồn dập chạy quanh bãi cát dài, tuy khắp nơi treo đèn sáng rực rỡ, gọi mãi vẫn không thấy cô đâu. Lệnh Ngưng hiện nơi nào? Nỗi hoang mang bắt đầu xâm chiếm lấy hắn, cô gái nhỏ, em là trốn đâu?
Nửa tiếng lại trôi qua, cuối cùng vẫn thành cái kết cục cả gia trang bỏ lại bữa tối nhanh chóng tìm người.
Họ như sắp phát điên rồi, rốt cục cô gái ấy đã đi đằng nào?! Mới đó tại sao liền biến mất?!
Hoắc Duật Uy siết chặt bàn tay trong túi áo lại, vật cứng bên trong in hằn lòng bàn tay hắn nhưng một chút cũng không đau, quan trọng là cô!
"Bạch cậu lập tức phát lệnh truy người cấp 4 ngay." Quân Trạch Loại giao phó cho trợ thủ, Huyền Lệ Nghi tuy tâm loạn nhưng vẫn quay sang trấn tĩnh Nãi Chiêu, Thiểm Vọng, Quất Nặc cùng Nghịch Manh đừng hoảng, dắt bọn họ đi ăn trước đã.
"Hoàng cùng Hắc mau chóng rà soát hòn đảo một lần nữa, Chu, Tử hai cậu vận hết sức tìm dấu vết cho tôi!" Trước kia Quân Trạch Loại từng là lão đại khét tiếng bên Hong Kong, tuy giờ đã di chuyển thế lực sang Châu Âu rồi ngầm giải tán nhưng vẫn có thủ hạ trung thành theo sát, là đội hộ pháp Thất Sắc.
Một khắc sau, Bạch thông báo tới Quân Trạch Loại, mặt anh lập tức biến sắc.
"Thế nào, số H13?"
"Vâng, có người nói rằng khoảng 17 giờ 17 phút chiều có nhìn thấy H13 dẫn Lệnh tiểu thư đi đến đài Ngưỡng Vọng. Nhưng theo lời khai, bắt đầu từ lúc chuẩn bị bữa tối đến lúc tìm Lệnh tiểu thư, H13 vẫn luôn ở trong phòng bếp không rời khỏi nửa bước, rất nhiều người làm chứng."
_Hết chương 3_
#NgạchThù
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro