
Chap 6: Đấu khẩu
2 người cứ như vậy bước đi bên nhau dưới ánh đèn đường đầy lãng mạn. Sau câu nói của Vương Tuấn Khải, Minh Kiều cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô bắt đầu nói chuyện thoải mái như bình thường chứ ko im lặng như lúc đầu nữa. Đang bước đi thì Minh Kiều ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải
"Tiểu Khải...ba cậu...là Vương Thiên Bá phải ko???"
"Phải..."
"Vậy thì đúng rồi thảo nào lúc nhìn thấy cậu tớ lại có cảm giác rất quen"
"Cậu...biết ba tớ à?"
"Hồi tớ ở Mỹ đã gặp ba mẹ rất nhiều lần, họ với ba tớ là bạn thân và là đối tác làm ăn lâu dài"- Minh Kiều cười thích thú "quan hệ của tớ với ba mẹ cậu còn hơn thế nữa cơ, có điều bây giờ chưa phải lúc để cậu biết. "
Đáy mắt Vương Tuấn Khải nháy qua một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền biến mất-"Họ ở bên đấy có khoẻ ko lâu rồi tớ ko hỏi thăm họ?"
"Rất khoẻ và rất nhớ cậu. Tớ thấy ba tớ và họ rất hay nói về cậu, tớ chỉ nghe loáng thoáng được cậu là ca sĩ của 1 nhóm nhạc nổi tiếng chứ tớ ko biết rõ về cậu lắm...."- Minh Kiều tỏ ra ngượng ngùng đầu hơi cúi xuống.
Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt ửng hồng lên vì ngượng của cô tim lỡ mất một nhịp. Bé con đáng yêu quá!!!(≧∇≦) Vương Tuấn Khải không tự chủ được nhích lại chỗ cô, cúi đầu sát mặt cô khiến cả hai đều cảm nhận được hơi thở trầm ổn của đối phương. Vương Tuấn Khải cười gian :"Thế giờ đã hiểu rõ hơn chưa?"
Minh Kiều rơi vào tình trạng rối rắm vội lùi ra sau một bước, nói năng ấp úng :"một...chút, tớ cũng thích nghe nhạc của TFBOYS mà."- Vừa nói xong cô vội chuyển chủ đề. " Hôm tớ ra sân bay họ cũng ra tiễn tớ còn nhờ tớ nếu gặp cậu thì nói lại rằng họ rất bận khi nào có thời gian mới về thăm cậu được. Hồi sáng lúc gặp cậu tớ cũng hơi ngờ ngợ nhưng chưa dám khẳng định..."
Vương Tuấn Khải đổ mồ hôi囧!!!
"Cậu thích nghe nhạc của TFBOYS, biết tớ ở trong nhóm nhạc ấy mà cậu vẫn còn ngờ ngợ chưa dám khẳng định, mặt tớ khó nhớ thế cơ à?"
Khoé miệng Minh Kiều giật giật, tay đưa lên gãi đầu. "Tớ chỉ nghe bọn cậu hát chứ không có để ý mặt, làm sao mà...nhớ được."
Mấy từ cuối Minh Kiều giảm âm lượng xuống mức thấp nhất có thể nhưng Vương Tuấn Khải vẫn nghe được. Ba vạch hắc tuyến chảy dài trên đầu anh. Cô gái này thật là!
"Ba mẹ cậu rất nhớ cậu, khi này có thời gian thì cậu sang thăm họ một chút."
Vương Tuấn Khải nghe vậy chu mỏ nói dỗi. "Kệ họ đi, vứt con ở đây xog rồi chạy sang nước ngoài ko thèm về thăm gì cả, lại còn bắt con chạy sang. Quá đáng!!!"
Minh Kiều bật cười thành tiếng. "Thôi đi ông, vừa hỏi thăm họ xong. Rõ ràng rất nhớ họ mà cứ ra vẻ"
"Ai thèm nhớ họ , tớ có nói là nhớ họ đâu"
"Rồi rồi ko nhớ thì ko nhớ. A, đến nhà tớ rồi kìa"
2 người dừng chân trước căn biệt thự đồ sộ thiết kế sang trọng và hiện đại vô cùng . Ngoài cổng bác quản gia và vú nuôi của Minh Kiều đang đứng đợi, vẻ mặt đầy lo lắng. Thấy Minh Kiều về họ vội chạy lại đón
Vú nuôi của Minh Kiều chạy đến đầu tiên còn nhìn cô từ đầu đến chân kiểm tre một lượt." Tiểu Kiều cuối cùng con cũng về rồi con chỉ nói với tài xế là đi chơi với bạn mà ko báo cho mẹ Tiểu Lam gì cả, điện thoại con cũng tắt máy, con làm mẹ Tiểu Lam lo quá!!!"
"Con lớn rồi mà mẹ Tiểu Lam đâu phải là trẻ con đâu con có thể tự bảo vệ mình được"
Người phụ nữ nghe vậy thở dài, một phần là yên tâm một phần là lo lắng. "Mẹ Tiểu Lam biết nhưng mà con về muộn như vậy Chu Hoa chắc chắn sẽ mượn cớ để phạt con"
Khoé miệng Minh Kiều khẽ nhếch lên, khuôn mặt trông thập phần tinh nghịch cùng khinh thường. "Ây zaaaaaaaa!!! Đã bao năm rồi con với bả ngày nào cũng cãi nhau như cơm bữa, mẹ Tiểu Lam cũng không phải là không biết, sao lại phải lo lắng?"
Quản gia đứng bên cạnh hồi lâu một lúc sau mới lên tiếng :"Lần này khác bà ấy vừa tuyên bố sẽ cho cháu ngủ ngoài đường đấy"
"2 người ko phải sợ cháu dư sức đối phó với bà già đó >.<"
"MÀY GỌI AI LÀ BÀ GIÀ HẢ?"-Minh Kiều vừa dứt lời 1 giọng nói chanh chua tức giận hét lên
"Ai trả lời tôi thì người đấy là bà già" -dường như nhận ra chủ nhân của giọng nói Minh Kiều ko thèm quay đâu nhìn mà chỉ cười khẩy
"MÀY..."
Lúc bấy giờ bác quản gia và vú nuôi đứng một bên xem chuyện vui tí nữa thì cười ra tiếng, vội càng chuyển chủ đề.
"Nhị...nhị phu nhân...sao bà lại ra đây, ngoài này gió lớn lắm đại tiểu thư đã về rồi chúng ta mau vào thôi"- bác quản gia xoay người muốn đưa Chu Hoa vào trong.
(Nhị phu nhân Kiều Gia: Chu Hoa, vợ lẽ của Kiều Quý Vân-ba Minh Kiều, là 1 người phụ nữ khó tính, chanh chua, không có thiện cảm với Minh Kiều lắm)
Bà ta nghe bác quản gia nói vậy liền quát rống lên
"Nó còn coi đây là nhà sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Đường đường là đại thư của Kiều gia lại đi chơi mãi đến đêm hôm mới chịu về"- Chu Hoa hơi dừng lại nhìn sau lưng Minh Kiều thấy Vương Tuấn Khải đang đứng khoanh tay dựa vào gốc cây thì lại gầm lên :" Ông mau nhìn đi lại còn dẫn theo 1 thằng đàn ông. Nó để mặt mũi của Kiều gia ở đâu hả??"
Vương Tuấn Khải nghe bà ta nói vậy vô cùg tức giận đang định quát lại bà ta thì nghe thấy tiếng Minh Kiều
"Này ăn nói cho cẩn thận chút cậu ấy là thiếu gia nhà họ Vương người thừa kế tương lai của tập đoàn Vương Thị đấy"
Chu Hoa nghe vậy mặt tái nhợt :" Cậu...cậu ta là con trai của Vương Thiên Bá sao?"
"Phảiiiiiiii. Bà ko đủ tư cách nói cậu ấy như thế"
Chu Hoa nghẹn lời :"Mày...."
"Làm sao?"
"Hừ...đã về muộn mà còn dám ăn nói như vậy với tao..."
Bị một đứa nhóc làm mất mặt trước người ngoài lại còn là thiếu gia nhà họ Vương, Chu Hoa ko nhịn nổi nữa liền nghiến răng hét lên ra lệnh: "QUẢN GIA DÙNG GIA PHÁP!!!" Chu Hoa giận tím mặt, 2 hàm răng xít chặt lại với nhau, đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào Minh Kiều như muốn ăn tươi nuốt sống cô... Trước tình hình như vậy Minh Kiều ko hề tỏ ra sợ hãi mà còn cười khẩy kích đểu thêm vài câu
"Ây zooooooo! Giận rồi à, định đánh tôi sao, tôi sợ quá đi!!! Mẹ Tiểu Lam mau cứu con bà già này muốn đánh con kìa....."
"Mày..."- Chu Hoa hét lớn lao về phía Minh Kiều giơ tay định tát nhưng cô nhẹ nhàng lách người sang 1 bên tránh đòn, Chu Hoa mất đà ngã lộn nhào xuống đất, đầu tóc bù xù (như con gà rù). Thấy vậy Vương Tuấn Khải và Minh Kiều ôm bụng cười sặc sụa. Tiểu Lam và quản gia đứng bên này nét mặt khổ sở, muốn cười nhưng cố nhịn nên phát ra tiếng khúc khích. Tiểu Lam cố khống chế vẻ mặt đi về phía Chu Hoa vờ lo lắng.
"Phu nhân bà có sao không?"
Chu Hoa đẩy Tiểu Lam ra, hướng phía quản gia quát :"Còn không mau vào lấy gia pháp ra đây!"
Thấy bộ dạng Chu Hoa như vậy Vương Tuấn Khải ko nhịn được cười phá lên. Mặc dù miệng cười nhưng ánh mắt không hề cười mà toát ra khí lạnh nhìn Chu Hoa. Đến khi ánh mắt di chuyển về phía Minh Kiều lại trở nên dịu dàng khác thường.
"Hahaha...đứng còn ko vững mà đòi dạy dỗ người ta. Tiểu Kiều mẹ kế cậu vui tính thật ^~^"
"Ừ, vui tính đến nỗi trẻ con đang khóc cũng bị bả doạ cho nín"- Minh Kiều quay ra tiếp luôn câu của Vương Tuấn Khải tiếp tục khích bác Chu Hoa.
"Lam Khuê"- bà ta quay lại gọi cô gái đứng đằng sau- "cô vào lấy gia pháp cho tôi. NHANH!!!"
Thấy Chu Hoa đang tức tức cô gái tên Lam Khuê ấy ko dám cãi lại nửa câu vội vàng quay người định chạy vào trong
"Đứng lại. Ko được lấy"
Từ trong biệt thự 1 cô gái xinh xắn bước ra....
Hết chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro