Timeline 1
1. Hạ Phỉ
Hạ Phỉ không ngờ cơn ác mộng của mình lại tái hiện vào một đêm mưa rả rích.
cậu vừa tan ca, cả người mệt mỏi lê bước trên con hẻm nhỏ dẫn về căn trọ tồi tàn. Đôi giày đã sờn, áo khoác mỏng không đủ che gió lạnh. Thành phố này xa hoa rực rỡ, nhưng chỉ cần bước ra khỏi khu trung tâm, nó lại xám xịt và ẩm mốc.
cậu sống như thế này năm năm rồi.
năm năm từ khi cậu rời khỏi hắn.
Hạ Phỉ rút chìa khóa, mở cửa. Nhưng khi cánh cửa bật mở, bóng tối trong phòng không còn là sự trống rỗng quen thuộc. Một người đàn ông đang ngồi trên ghế, bóng dáng trầm ổn và đầy áp lực, như một vị vua vừa đặt chân vào lãnh thổ của mình.
Tiêu Vị Ảnh.
hơi thở Hạ Phỉ như nghẹn lại. Cậu lùi một bước theo phản xạ, nhưng chưa kịp quay người bỏ chạy, giọng nói trầm thấp của hắn đã vang lên.
“chạy đi, xem thử em có thoát nổi không.”
Hạ Phỉ cứng đờ.
hắn không đuổi theo, không có vẻ gì là vội vàng. Hắn chỉ ngồi đó, một tay gác lên thành ghế, điềm nhiên như thể căn phòng này vốn thuộc về hắn từ lâu. Đôi mắt hắn vẫn sắc bén như trước, nhưng lại có thêm một thứ gì đó nguy hiểm hơn—sự tự tin tuyệt đối của một kẻ nắm quyền sinh sát.
năm năm trước, mẹ hắn có thể giúp cậu trốn thoát. Nhưng bây giờ thì sao?
Hạ Phỉ không dám thử.
“anh đến đây làm gì?” Cậu siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh.
Tiêu Vị Ảnh không trả lời ngay. Hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt Hạ Phi. Cảm giác áp bức ngay lập tức bao trùm cậu.
“em nói xem?”
ngón tay hắn lướt qua cằm cậu, nhẹ đến mức khiến người cậu run rẩy.
“năm năm rồi.” Hắn thì thầm. “Em nghĩ tôi sẽ để em biến mất mãi sao?”
lòng bàn tay Hạ Phỉ lạnh toát. Cậu muốn vùng ra, nhưng cánh tay rắn chắc đã nhanh hơn, siết chặt lấy eo cậu, kéo vào vòng ôm quen thuộc đến ám ảnh.
giọng Tiêu Vị Ảnh bên tai cậu, dịu dàng mà đáng sợ.
“chúng ta có nhiều chuyện phải nói lắm, Hạ Phi.”
2. Tiêu Vị Ảnh
Hạ Phỉ không biết rằng, trong khi cậu tất bật với công việc nhàm chán và đồng lương ít ỏi, thì một kẻ nguy hiểm đã lặng lẽ bước vào không gian nhỏ bé của cậu.
Tiêu Vị Ảnh đứng giữa căn phòng đơn sơ, chậm rãi quan sát từng góc một. Mọi thứ đều đơn giản, cũ kỹ nhưng gọn gàng. Một góc có vài quyển sách, một chiếc laptop đã cũ, tủ quần áo chỉ có vài bộ quần áo rẻ tiền.
hắn khẽ cười, ngón tay lướt qua chiếc bàn gỗ nhỏ, nơi còn dấu vết của những bữa ăn vội vàng. Năm năm trước, Hạ Phi là một người kiêu ngạo, có lòng tự trọng cao. Hắn không ngờ, rời xa hắn rồi, cậu lại sống khổ sở thế này.
"chậc, đáng thương quá."
hắn mở tủ lạnh. Trống rỗng, chỉ có một hộp sữa, vài quả trứng và chút đồ ăn thừa.
cậu đã sống thế này suốt năm năm sao?
hắn lặng lẽ đóng cửa tủ lạnh, trở lại ghế sô pha, ngồi xuống, khoanh chân chờ đợi. Không vội vàng. Không nóng nảy. Giống như một kẻ đi săn kiên nhẫn chờ con mồi tự trở về.
Hạ Phỉ không hay biết gì.
cho đến khi cậu mở cửa.
---
Hạ Phỉ vô thức muốn chạy đi khi Vị Ảnh ngồi ngay giữa phòng trọ của mình. Cậu lùi một bước theo phản xạ, tim đập dữ dội.
Tiêu Vị Ảnh ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm ổn, không một chút cảm xúc. Nhưng khi nhìn thấy cậu, thấy bộ dạng hoảng sợ của cậu, máu trong người hắn như sôi lên.
“chạy đi, xem thử em thoát nổi không” Hắn nói như thể đây là nhà của hắn.
Hạ Phỉ nghiến răng, cơn giận lẫn hoảng loạn tràn lên. “ai cho anh vào đây?! Cút ra ngoài!”
Nhưng hắn không buồn đứng dậy. Hắn chỉ liếc mắt về phía bàn ăn, nơi có hai phần cơm hắn vừa đặt mua.
“tôi đợi em về ăn cơm.”
Hạ Phỉ cảm thấy máu mình như dồn lên đỉnh đầu. “ai cần anh đợi?! Cút đi!”
Tiêu Vị Ảnh bật cười.
“năm năm rồi, em vẫn vậy.” Hắn đứng dậy, từng bước tiến đến gần Hạ Phỉ.
Hạ Phỉ không kịp phản ứng, cổ tay đã bị nắm chặt, kéo vào vòng tay hắn. Sức mạnh chênh lệch khiến cậu không thể vùng vẫy.
“năm năm trước em nói không cần tôi nữa.” Giọng hắn trầm thấp, ngón tay nâng cằm cậu lên. “Nhưng em nghĩ tôi sẽ để em biến mất mãi sao?”
Hạ Phỉ siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào mắt hắn. “mẹ anh cho tôi tiền để biến mất. Tôi nghĩ anh hiểu điều đó nghĩa là gì.”
đôi mắt Tiêu Vị Ảnh tối lại.
Hạ Phỉ tiếp tục khiêu khích. “nếu anh có ý thức, thì nên biết mẹ anh chưa từng muốn anh ở bên tôi. Bà ấy mới là người hiểu chuyện, không giống anh—”
CHÁT!
một cú tát giáng xuống.
Hạ Phỉ ngã xuống nền nhà lạnh lẽo. Cậu cảm thấy má nóng rát, tai ù đi, nhưng cơn đau không thể át đi nỗi sợ hãi đang trào dâng.
Tiêu Vị Ảnh không hề tức giận. Hắn cúi xuống, kéo cậu dậy, ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“em sai rồi, Hạ Phi.” Giọng hắn vẫn trầm ổn như cũ, nhưng ánh mắt đã trở nên nguy hiểm.
“mẹ tôi không còn quản được tôi nữa. Và em…” Ngón tay hắn trượt xuống cổ cậu, rồi dừng lại trên xương quai xanh.
“…cũng không còn đường lui.”
.
.
.
Hạ Phỉ đã không thể rời đi đêm đó.
sáng hôm sau, cậu nằm trên giường, thân thể đầy dấu vết.
mọi thứ lại như ác mộng ngày trước. Không—giờ còn tệ hơn.
bởi vì giờ đây, cậu không thể chạy thoát.
3. Hoàn
Hạ Phỉ không biết Tiêu Vị Ảnh đã ghé qua căn trọ của cậu bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng, mỗi lần hắn rời đi, trên người cậu lại có thêm những dấu vết không thể xóa nhòa.
cậu không dám nhìn mình trong gương. Không dám nghĩ đến ngày mai.
mỗi đêm, khi hắn bước vào, căn phòng này không còn là của cậu nữa.
---
cậu muốn trốn thoát.
Hạ Phỉ không thể tiếp tục như thế này nữa. Cậu bắt đầu để dành tiền, bí mật tìm nhà trọ mới.
nhưng mỗi lần ý định đó vừa được nhen nhóm, thì Tiêu Vị Ảnh lại xuất hiện.
hắn không cần lý do. Không cần báo trước.
chỉ cần cậu có chút dấu hiệu muốn trốn chạy, hắn sẽ khiến cậu hiểu rằng—mọi con đường đều đã bị hắn bịt kín.
lần này cũng vậy.
Hạ Phỉ vừa rời khỏi ngân hàng, còn chưa kịp rẽ sang con phố nhỏ thì một chiếc xe đen đã chặn đường.
mọi thứ xảy ra quá nhanh. Cậu bị kéo vào xe, miệng bị bịt chặt.
chỉ vài phút sau, cậu đã bị quăng xuống nền nhà lạnh lẽo trong một căn phòng xa lạ.
Tiêu Vị Ảnh ngồi trên ghế, đôi chân vắt chéo, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Phỉ run rẩy, nhưng cắn chặt môi, không chịu mở miệng cầu xin.
hắn đứng dậy, bước đến trước mặt cậu, ánh mắt không còn chút kiên nhẫn nào.
“em nghĩ tôi sẽ để em đi sao?”
Hạ Phỉ cắn răng. “tôi không phải là đồ vật của anh.”
Tiêu Vị Ảnh bật cười. Hắn cúi xuống, ngón tay lướt qua má cậu, rồi đột nhiên…
Bóp chặt cằm cậu.
“vậy sao?” Hắn trầm giọng. “nếu em không phải của tôi… thì em là của ai?”
Hạ Phỉ không đáp.
hắn buông cậu ra, thở dài như thể mất hết kiên nhẫn.
và rồi—
RẮC!
xơn đau nhói lên từ cổ chân Hạ Phỉ.
cậu hét lên, thân thể co rúm lại. Mồ hôi lạnh túa ra, cậu kinh hoàng nhận ra—
Tiêu Vị Ảnh vừa bẻ cổ chân cậu.
hắn ngồi xuống, nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt không còn chút ấm áp nào.
“tôi hết kiên nhẫn với em rồi.”
Hạ Phỉ run rẩy, từng hơi thở đều đau đớn. Nước mắt sinh lý trào ra, hắn lại như vừa bắt được con thú nhỏ. Sờ vào chỗ hắn vừa không chút thương tình bẻ gãy, với ánh mắt sót xa.
"Là em ép tôi"
hắn ôm cậu, hôn vào đôi mắt ướt đẫm, cậu cự tuyệt đẩy ra. Nhưng cơn đau khiến cậu không còn sức chống cự.
bây giờ cậu đã hiểu.
dù cậu có muốn trốn bao nhiêu lần đi nữa…
thì hắn sẽ luôn bắt được cậu.
-------
chương nào được bình chọn nhiều hơn sau 2 tuần mình sẽ ra phiên ngoại truyện của nó nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro