Chương 3
Khi ánh hoàng hôn tắt hẳn, bóng tối bắt đầu lan tràn khắp ngôi làng. Trình Lạc trở về nhà sau cuộc trò chuyện với bà lão ở quán nước, trong lòng vẫn còn quanh quẩn những câu hỏi chưa lời giải đáp. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm thấy câu chuyện mà mình đang sống giống như một cuốn tiểu thuyết đang dần mở ra, nhưng lại không hề nằm trong sự kiểm soát của cậu.
Ngôi nhà vẫn vậy - im lìm, u tịch. Những bức tường cũ phủ đầy rêu mốc, không khí ẩm lạnh và mùi gỗ mục cứ như đang cố níu giữ cậu vào một quá khứ không thuộc về mình. Cánh cửa kẽn kẹt mở ra, để lộ căn phòng khách nơi bức tranh kia treo lặng lẽ trên tường.
Trình Lạc đặt túi xuống, ánh mắt vô thức lại hướng về bức tranh. Người đàn ông trong tranh - Trình Phong - vẫn ở đó, với ánh mắt như nhìn thấu tâm can. Hôm nay, cảm giác quen thuộc đó lại càng rõ rệt hơn, đến mức cậu không dám nhìn lâu. Cậu thở dài, tự nhủ rằng mình chỉ đang để trí tưởng tượng đi quá xa.
Dẫu vậy, sự bất an trong lòng không giảm bớt. Cậu bước lên tầng hai, định tìm kiếm thêm một chút thông tin về ngôi nhà, hy vọng rằng những manh mối sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về câu chuyện của Trình Phong.
Trong một căn phòng nhỏ khuất sau hành lang, cậu tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, được đặt gọn gàng trên giá sách. Chiếc hộp không có khóa, nhưng cảm giác khi chạm vào nó lại kỳ lạ đến khó tả vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Trình Lạc nhẹ nhàng mở nắp hộp. Bên trong không phải là những món đồ quý giá hay tài liệu quan trọng, mà chỉ là một tấm ảnh cũ.
Đó là một bức ảnh chụp hai đứa trẻ đứng giữa một khu vườn hoa trà trắng. Dù đã ngả màu theo thời gian, những chi tiết trong bức ảnh vẫn hiện lên rõ ràng. Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của cả hai đứa trẻ đều bị xóa đi như thể ai đó cố tình làm vậy, hoặc như thời gian đã tự xóa nhòa những ký ức ấy.
Trình Lạc cầm tấm ảnh lên, cảm giác quen thuộc lại ùa về như cơn sóng tràn qua. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt nhau, những bông hoa trà trắng nở rộ trong ánh nắng, và cả không khí yên bình mà bức ảnh truyền tải - tất cả như kéo cậu trở lại một phần ký ức mơ hồ.
"Đây là ai? Và tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?" - Cậu thì thầm.
Nhưng câu hỏi không có câu trả lời. Trình Lạc đặt tấm ảnh lại vào hộp, nhưng tâm trí cậu thì không ngừng quay cuồng. Hình ảnh hai đứa trẻ trong bức ảnh, cùng với những gì bà lão kể về Trình Phong, như đang gợi lên một điều gì đó mà cậu không thể gọi tên.
Đêm buông xuống, ngôi nhà càng trở nên tĩnh lặng. Tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, Trình Lạc ngồi bên bàn làm việc, nhưng không thể viết nổi một chữ nào. Tâm trí cậu bị xâm chiếm bởi bức ảnh và bức tranh trong phòng khách.
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm trong sâu thẳm tâm trí mình, nhưng càng cố gắng, những hình ảnh ấy càng lướt qua như khói sương. Trong khoảnh khắc, cậu thấy mình đứng giữa một khu vườn hoa trà trắng, giống hệt như trong bức ảnh. Một người đàn ông đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cậu, nhưng giọng nói dịu dàng lại vang lên, đứt quãng như lời thì thầm từ một nơi xa xăm:
"Lạc... em... quên... rồi sao?"
Cậu mở bừng mắt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Đó chỉ là ảo giác hay là ký ức thực sự?
---
Đúng lúc ấy, một tiếng động vang lên từ phía cầu thang, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng lại khiến cậu lạnh người.
"Có ai không?" - Cậu gọi lớn, nhưng không có tiếng đáp lại.
Trình Lạc chần chừ một lúc, rồi cầm đèn pin và bước lên tầng hai. Ánh sáng từ đèn pin quét qua từng bậc thang, soi rõ lớp bụi dày. Khi đến nơi, cậu thấy cánh cửa căn phòng cuối hành lang mở hé, như thể đang mời gọi cậu bước vào.
Dưới ánh trăng mờ, căn phòng hiện ra với một chiếc gương lớn đặt sát tường, khung gương được chạm khắc hình hoa trà. Gương cũ mờ, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt từ cửa sổ.
Trình Lạc tiến đến gần gương. Cậu nhìn thấy mình, nhưng cảm giác bất an lại dâng lên. Khi cậu định quay đi, hình ảnh trong gương thay đổi. Đằng sau cậu, một bóng dáng mờ nhạt hiện lên người đàn ông trong tranh, Trình Phong.
Bóng dáng mờ nhạt đó vẫn đứng yên trước cửa sổ, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa sự đau thương khó tả. Trái tim Trình Lạc đập mạnh trong lồng ngực, cậu không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Người đàn ông trong bộ đồ lịch lãm kia như một phần ký ức đã bị cậu lãng quên, một mảnh ghép vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Ánh trăng len qua khung cửa, soi rõ hơn gương mặt nhợt nhạt, nhưng mỗi khi Trình Lạc cố gắng nhìn kỹ, bóng dáng ấy lại như nhòa đi trong màn sương.
Đôi môi người đàn ông khẽ động, giọng nói vang lên, nhẹ như một hơi thở:
"Lạc..."
Cả cơ thể Trình Lạc như đông cứng, những lời nói ấy như mũi dao xuyên qua trái tim cậu, gợi lên một nỗi đau mà cậu không thể giải thích. Cậu mấp máy môi, muốn gọi tên người đó, nhưng giọng nói nghẹn lại.
Cậu bước lên một bước, nhưng bóng dáng ấy dần mờ đi.
"Đừng đi..." - Cậu thì thầm, đôi mắt đỏ hoe.
Người đàn ông quay đầu lại lần cuối, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, như muốn nói điều gì đó. Giọng nói của anh ta mờ nhạt, đứt quãng, nhưng vang vọng sâu trong tâm trí Trình Lạc:
"Anh là..."
Trình Lạc sững người, đôi chân như bị gắn chặt xuống sàn. Cậu chưa kịp nói thêm điều gì, bóng dáng đó đã tan biến, chỉ để lại căn phòng trống rỗng và ánh trăng nhạt nhòa đổ xuống qua cửa sổ.
Không gian chìm trong tĩnh lặng. Trình Lạc đưa tay lên che mặt, những ngón tay run rẩy. Câu nói dang dở ấy cứ vang vọng trong đầu cậu, như một lời nhắc nhở, một mảnh ký ức đang dần trỗi dậy.
Người đó là ai? Và tại sao giọng nói của anh ta lại khiến trái tim cậu đau nhói đến vậy?
Trình Lạc ngồi xuống sàn, ánh mắt dõi theo khoảng không trống rỗng trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro