Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Sáng hôm sau, Trình Lạc tỉnh dậy trong một trạng thái mơ hồ. Cậu mơ thấy mình đang đứng giữa một lễ đường rộng lớn, nơi ánh sáng dịu dàng chiếu xuống từ những chiếc đèn lộng lẫy. Mọi thứ xung quanh đều mang một màu sắc cổ điển, nhạt nhòa như trong một giấc mơ. Cậu mặc bộ đồ lễ cưới, cảm giác không hề quen thuộc, nhưng lại như thể đã được định sẵn.

Đứng bên cạnh cậu là một người đàn ông. Người ấy không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, như thể có một thứ tình cảm thầm kín giữa họ, không cần lời nói. Người đó mặc một bộ trang phục lịch lãm, mái tóc đen bóng và gương mặt rất quen thuộc, nhưng Trình Lạc không thể nhớ được tên. Chỉ biết rằng, cảm giác ở bên người ấy khiến trái tim cậu đập mạnh, như thể họ đã có một mối quan hệ sâu sắc, gắn bó. Dù vậy, tất cả chỉ là mơ hồ, không thể lý giải được.

Và rồi, trong giấc mơ, người đàn ông ấy mỉm cười với cậu, nụ cười dịu dàng, như thể anh ta đang chờ đợi điều gì đó. Trình Lạc cảm thấy như mình bị cuốn vào nụ cười ấy, không thể thoát ra, không thể hiểu nổi cảm giác này.

Cậu bừng tỉnh, mồ hôi toát ra trên trán. Cảm giác kỳ lạ từ giấc mơ vẫn còn đọng lại, nặng nề như một bóng đen bao phủ tâm trí.

Khi xoay người, ánh mắt cậu vô thức nhìn về chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Trên bàn, một bông hoa trà trắng tinh khôi nằm lặng lẽ, cánh hoa mềm mại như vừa mới được hái. Trình Lạc giật mình, bởi cậu chắc chắn rằng đêm qua mình không hề đặt bất kỳ thứ gì lên bàn, huống hồ là một bông hoa.

Cậu cầm bông hoa lên, ngắm nghía một lúc. Mùi hương dịu nhẹ của hoa trà khẽ len lỏi vào khứu giác, khiến cậu cảm thấy vừa dễ chịu lại vừa lạ lẫm. Cảm giác kỳ quặc ấy làm Trình Lạc không khỏi tự hỏi: Ai đã đặt bông hoa này ở đây? Và vì lý do gì?

Dù cố gắng tìm câu trả lời, cậu vẫn không thể lý giải được sự hiện diện của bông hoa. Trình Lạc đặt nó xuống bàn, trong lòng tràn ngập sự bất an xen lẫn tò mò.

---

Rời khỏi ngôi nhà cổ, Trình Lạc bước xuống những bậc thềm phủ đầy rêu xanh, hơi lạnh buổi sớm vẫn còn vương trên mặt đất. Con đường nhỏ trước nhà vắng lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió nhẹ. Cánh cổng sắt cũ kỹ kêu cọt kẹt khi cậu đẩy nó ra, để lộ cảnh vật bên ngoài làng.

Dọc hai bên đường là những dãy cây cổ thụ, lá xanh mướt tỏa bóng mát. Trình Lạc đi ngang qua cánh đồng, nơi những người nông dân đang miệt mài cấy lúa. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười vang vọng hòa vào không khí, tạo nên một khung cảnh sinh động. Xa xa, một chú trâu nằm gặm cỏ bên cạnh con sông nhỏ, dòng nước trong veo phản chiếu ánh mặt trời buổi sáng.

Khi vào đến trung tâm làng, không khí càng thêm náo nhiệt. Những gian hàng nhỏ bày bán rau củ, trái cây và các món ăn dân dã. Tiếng trẻ con chạy nhảy, cười đùa vang lên không ngừng. Mùi thơm từ quầy bánh rán đầu ngõ hòa quyện cùng mùi trà nóng ở quán nước, kéo theo từng đợt khách dừng chân.

Trình Lạc dừng chân tại quán nước nhỏ mà bà lão hôm trước đã chỉ cho cậu. Bà lão vẫn ngồi ở góc quen thuộc, tay cầm chén trà nóng. Khung cảnh ồn ào bên ngoài dường như không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của bà.

"Chào bà, hôm nay trời đẹp nhỉ." Trình Lạc chào bà, cố gắng mở đầu câu chuyện một cách tự nhiên.

"Ừm, cũng tạm." Bà lão đáp, ánh mắt nhìn cậu với vẻ tò mò.

"Bà nhớ cháu chứ? Cháu mới đến hôm qua, ở ngôi nhà lớn cuối làng."

Bà lão gật đầu, đặt chén trà xuống bàn. "Cậu vào nhà đó à? Lâu lắm rồi không ai ở đấy. Có gì sao?"

"Không có gì, chỉ là cháu thấy ngôi nhà... có gì đó hơi lạ." Trình Lạc ngập ngừng. "Bà có thể kể thêm cho cháu nghe về ngôi nhà và gia đình từng sống ở đó không?"

Bà lão nhìn cậu một lúc, như đang cân nhắc. Rồi bà thở dài. "Gia đình họ Trình từng là gia đình giàu có và danh giá nhất làng này. Nhưng rồi, bi kịch ập đến sau cái chết của người con út - Trình Phong. Cậu ấy là người tài giỏi, nhưng đoản mệnh. Kể từ đó, gia đình ấy suy tàn, rồi biến mất. Ngôi nhà đó từ lâu đã không ai dám bén mảng đến."

"Trình Phong là người thế nào?" Trình Lạc hỏi tiếp, lòng đầy tò mò.

"Cậu ấy đẹp trai, thông minh, tài hoa lắm, ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng mà..." Bà lão ngừng lại, ánh mắt trở nên xa xăm. "Có những bí mật về cậu ấy mà không ai hiểu rõ. Cậu ấy giống như một ngọn lửa đẹp nhưng chóng tàn."

---

Khi trở lại ngôi nhà cổ, những lời kể từ bà lão và người dân trong làng vẫn ám ảnh tâm trí Trình Lạc. Bước vào phòng khách, ánh mắt cậu lại ngay lập tức bị hút vào bức tranh trên tường. Đôi mắt người đàn ông trong tranh, giống hệt ánh mắt cậu đã thấy trong giấc mơ.

Ánh hoàng hôn nhuốm vàng căn phòng, một cơn gió lạnh thổi qua, làm lay động bức màn cửa sổ. Trình Lạc quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tim cậu bất giác đập mạnh.

Một bóng dáng mờ mờ hiện lên bên khung cửa, đứng yên lặng giữa ánh sáng và bóng tối. Người đó mặc bộ trang phục lịch lãm, dáng người cao lớn, gương mặt không thể nhìn rõ, nhưng vẻ ngoài toát lên sự trưởng thành hơn so với Trình Lạc.

Hơi thở của Trình Lạc trở nên nặng nề, đôi mắt mở to dán chặt vào bóng dáng ấy. Cậu cảm thấy như không khí xung quanh trở nên dày đặc, lạnh buốt. Người đàn ông ấy không di chuyển, chỉ đứng đó, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu lên bóng dáng, tạo nên một khung cảnh vừa hư vừa thực.

"Anh là ai?" Trình Lạc khẽ cất tiếng, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Người đó vẫn im lặng, chỉ nghiêng đầu như thể đang lắng nghe cậu. Và rồi, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi người đàn ông ấy. Nụ cười ấy quá quen thuộc - chính là nụ cười trong giấc mơ của cậu.

Bóng dáng ấy chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía cậu, ánh mắt dịu dàng pha lẫn sự sâu thẳm khó đoán.

Trong chớp mắt, bóng dáng ấy mờ dần, tan biến vào bóng tối như một làn sương mỏng. Căn phòng trở lại với sự im lặng tuyệt đối, nhưng trái tim Trình Lạc thì đang đập loạn nhịp.

Cậu đứng yên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khung cửa, như thể hy vọng bóng dáng ấy sẽ quay trở lại. Nhưng tất cả những gì còn lại chỉ là một màn đêm dày đặc và tiếng gió rít nhẹ bên ngoài.

Là mơ, hay là thực? Trình Lạc không thể nào trả lời được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro