Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tìm về hạnh phúc chương 47

Chương 47. Mỹ nhân kế.

 

Vừa đặt chân xuống máy bay, Phong tìm ngay khách sạn cần đến. The Aman at Summer Place. Đây là một trong những khách sạn nổi tiếng đắt nhất ở Bắc Kinh. Phong thầm khen trong lòng. Ngài Victor cũng quá đầu tư đi. Phong rảo bước trên sàn nhà bằng gỗ. Nội thất ở đây thật tinh xảo. Khách sạn được xây dựng theo kiến trúc đặc trưng thời nhà Thanh với cấu trúc sân ngang, phòng và dãy phòng đối xứng nhau như một Tử Cấm Thành thu nhỏ. Có tất cả 51 khu phòng có sân trong, mang đậm chất Trung Hoa. Khách sạn có quầy bar bên hồ bơi, quầy bar tại sảnh chờ và hồ bơi trong nhà, phục vụ đầy đủ nhu cầu của du khách như trung tâm dịch vụ văn phòng, đưa đón sân bay và WiFi miễn phí tại khu vực chung của khách sạn. Được ở đây đúng là sướng thật, đúng là không phí công sang đây một lần. Phong thay đồ. Anh phải tận hưởng cuộc sống vua chúa ở đây đã. Phong đi bơi. Không hổ danh là hotboy, anh đi đên đâu là ánh mắt trầm trồ đến đó. Phong không quên tỏ vẻ lịch sự và sang trọng với mọi người. Đúng với phong cách của anh: sang, chảnh.

7PM.

Một bóng đen bước vào phòng 303.

Phong ngồi quay mặt ra ngoài cửa xem tạp chí. Cậu rất thích ngắm cảnh đêm. Đặc biệt là những tòa nhà cao tầng. Được ở trên cao thế này, Phong có cảm giác thành tựu. Nó khiến anh bỏ rơi nhưng cảm xúc khó chịu trong lòng mình, khiến anh thư giãn trước những bộn bề  của cuộc sống. Nghe thấy tiếng động, khỏi cần nói anh cũng biết là ai đến. Phong xoay người lại. Trò chơi sắp bắt đầu rồi.

- Simon, ông tới rồi. Woa.

Anh không khỏi ngạc nhiên trước tạo hình lần này. Là người của tổ chức, việc cải trang anh cũng gặp qua vài lần nhưng có lẽ đây là lần thú vị nhất. Anh đánh giá con người trước mặt. Dáng người cao gầy, mái tóc đen. Khuôn mặt ông có một vết sẹo dài. Trông ông giống loại người vô sỉ hạ lưu. Haha, phải công nhận kĩ năng hóa trang của tổ chức giỏi thật. Từ một con người trí thức bỗng dưng biến thành một người vô sỉ. Nếu không phải có bông tai liên lạc của tổ chức chắc anh không còn nhận ra nữa. Bị Phong nhìn như muốn đục lỗ trên người, lại thêm cái vẻ mặt muốn cười của cậu làm Simon đỏ mặt. Thiệt tình. Nếu không phải cái kịch bản khỉ gió và thiếu nhân lực để làm nhiệm vụ thì ông cũng không phải khổ sở như thế này. Phải cố làm nhanh rồi còn thay ra nữa. Simon khó chịu trừng mắt nhìn Phong:

- Cậu chuẩn bị tâm lí chưa. Còn nữa, muốn cười thì cứ cười đi. Tôi cũng không ngại.

Mục đích của ông là muốn cảnh cáo thằng nhóc con này thế nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại. Nó không những cười mà còn cười to nữa, vẻ mặt nó vô cùng sảng khoái khiến Simon chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống. Ông nhìn đồng hồ, hắng giọng:

- Cậu không chuẩn bị sao. Sắp đến giờ rồi.

Phong đứng dậy, vươn vai một cái. Vậy là phải từ bỏ thân phận Thiên Phong rồi, từ bây giờ anh là Angle, thiên thần với trái tim ác quỷ.

Bar Ecstatic, 10 PM.

Phải mất gần ba tiếng đồng hồ Phong mới hóa trang đúng phong cách mà cậu đề ra. Bar Ecstatic nằm trong con hẻm rộng lớn của thành phố thượng lưu Bắc Kinh. Đây là nơi chỉ có đại gia mới dám vào vì cái giá cắt cổ của nó. Những người làm việc của quán Bar đẹp đến độ người ta dám bỏ một số tiền rất lớn chỉ để ngắm nhìn người đẹp. 10 giờ tối cũng là thời gian thác loạn nhất ở nơi đây. Nơi mà những cô vũ công chân dài nhảy những điệu nhảy mê hồn người và bán đấu giá người trực tiếp. Nơi đây được bảo vệ bởi những người có thế lực và mafia nên cớm không dám làm gì chỗ này.

- Cái con bé này. Đi nhanh không hả. Ông chủ đâu, ta muốn bán người.

Tiếng lè nhè của một ông say rượu. Dáng đi đã trở nên siêu vẹo. Khuôm mặt đỏ bừng kéo theo vết sẹo dài trên mặt vô cùng kinh tởm. Một tên hạ lưu vô liêm sỉ đang rao bán chính đứa con của mình.

- Con xin ba, đừng bán con. Đừng mà.

Cô gái xinh đẹp với gương mặt đẫm nước mắt. Cô ấy đang cố níu lấy chân của cái người mà cô gọi là ba. Người đàn ông ấy hất mạnh cô ra, ném ngay cho tên quản lí. Tên quản lí cười khẩy, hắn nâng cằm cô gái lên, ngắm nhìn món hàng một hồi. Đẹp, rất đẹp. Gương mặt đó có một sự quyến rũ khiến ai cũng muốn sở hữu tạo vật này trong tay. Một con búp bê nhỏ bé và yếu ớt.

- Không tồi. 20 vạn. Không kì kèo.

 Cầm cọc tiền trong tay, ông ta cười khẩy một cái. Ông chỉ cần tiền mua rượu thôi. Lúc đầu tưởng nó chỉ có 8 vạn không ngờ nó lại nhiều tiền thế này. Biết thế ông bán nó ngay từ đầu. Mặc kệ đứa con gái gào khóc bị người ta lôi đi, ông quay lưng và nói với lại bằng giọng lè nhè.

- Còn nữa, tên của nó là Angle.

Chiếc Limousine màu đen đỗ ngay trước cổng quán Bar. Màu đen quyến rũ cá tính. Kiểu cách sang trọng của nó khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Chiếc xe này vốn rất quen thuộc với khách quen nơi đây. Không một ai mà không biết đến vị chủ nhân của chiếc xe này: Vương Toàn Du. Hai tên vệ sĩ bước xuống xe mở cửa. Họ cung kính cúi đầu chín mươi độ trước chủ nhân của họ. Vương Toàn Du bước xuống. Ông rất trẻ chỉ tầm ba mươi tuổi. Dáng người cao ráo. Ông mặc một bộ vest đen trang trọng. Trên người ông tỏa ra một thứ bá khí lạnh như băng khiến không một ai dám lại gần, chỉ biết nhìn từ xa và ngưỡng mộ. Hai chiếc khuy áo được mở ra khoe cơ ngực săn chắc. Ông quyến rũ tất cả mọi người xung quanh và là tâm điểm chú ý của chị em phụ nữa. Một con người đạt đầy đủ các tiêu chuẩn: giàu có, đẹp và quyền lực. Có tiếng huyên náo, là tiếng khóc của một cô gái trẻ bị người ta lôi đi. Ông nhíu mày khó chịu, chỉ loáng thoáng thấy được bóng lưng của cô gái. Nhếch môi cười, người mới sao. Thú vị đây.

Uống cạn ly rượu màu đỏ như máu, Vương Toàn Du ghé vào căn phòng số 000. Một con số đẹp. Theo quan niệm của Hy Lạp, số 0 tượng trưng cho quyền lực. Nghe đâu tên quản lí nói hàng hôm nay rất ngon, không biết có đúng không. Ông đã trả hết  30 vạn để có được một đêm với cô gái này. Tên quản lí lần này chắc chắn lắm, thậm chí sẽ cho ông đập quán nếu không vừa ý. Cười lạnh, để xem con nhỏ đó có sức quyến rũ như thế nào để ông phải bỏ ra một số tiền lớn như thế.

Bước vào căn phòng. Căn phòng được thiết kế theo lối kiến trúc của Pháp, sang trọng và   lãng mạn. Toàn bộ căn phòng được sơn màu trắng, màu trắng trang nhã và tinh khiết. Vương Toàn Du nhíu mày, thiên thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro