nỗi đau nhưng cũng là niềm hạnh phúc
Có những chuyện đến bây giờ mình mới hiểu
Sau tất cả mọi chuyện thì chỉ có gia đình là vẫn bên cạnh mình, hàng ngày an ủi thể xác mình, dù vô tình thôi nhưng đủ để mình kiên trì tiếp
Năm tháng trôi đi, vạn vật thay đổi, chỉ có tình yêu mình dành cho cậu vẫn tồn tại ở đó, ngay trong lồng ngực trái của mình, khiến mình đau đớn mỗi khi nhớ đến
Mình bắt đầu mơ về những giấc mơ không thực. Trong mơ hình bóng cậu hiện lên rõ ràng hơn nhưng thái độ lạnh nhạt thì như một gáo nước lạnh khiến mình biết, đó chỉ là mơ, nếu cậu ngọt ngào ngồi cạnh mình cùng nói chuyện thì mình đã nghĩ, ‘tốt quá, mình với cậu ấy lại bên nhau rồi’. Dù lúc trước có nhớ cậu đến cỡ nào thì trong gần sáu tháng ấy, mình chỉ mơ thấy cậu đúng một lần mà còn mờ nhạt chẳng rõ mặt, vậy mà hai hôm liên tiếp mình thấy cậu trong giấc mộng của mình rồi, mình sợ lắm, mình muốn quên đi cậu mà cậu cứ xuất hiện như vậy, nhắc nhở mình như vậy, mình làm sao quên được đây?
Lúc tin nhắn cuối cùng từ cậu gửi đến mình, mình đau không kể xiết, mình không ngờ được cậu nghĩ mình như vậy, mình cũng nhận ra trong mắt cậu mình ‘tang hoang’ thế nào. Lần đầu tiên trong đời mình đau đớn về tình bạn đến mức này, không phải là mình chưa từng đau khổ về mối quan hệ như vậy, nhưng mà nó làm mình thống khổ đến tàn tạ như thế thì là lần đầu tiên. Kể cũng lạ, rất nhiều lần đầu tiên của mình là cậu, từ cái tên, cuộc gặp gỡ lần đầu, chuyển lớp, cùng bàn, đến khi làm bạn…nó đẹp như những cậu chuyện cổ tích chúng mình được nghe kể từ ngày bé vậy. Nhưng tiếc quá, mình đánh mất cậu rồi
Mình bảo mình luỵ cậu lắm, người ta mới hỏi, ‘nó tốt lắm à mà mày luỵ thế?’ – ‘ừm, tốt lắm.’
Dù mình níu kéo được người ở giữa nhưng ấm áp mình nhận lại chẳng trọn vẹn như mình nghĩ, mà hình như nó còn làm chúng mình khó xử hơn. Mình chợt nhận ra mình vẫn ích kỉ đến thế. Mình không muốn suy nghĩ lung tung, mình sợ làm người khác tổn thương, mình ghét sự giả tạo nhưng cuối cùng mình lại trở thành con người như thế, hội ngộ cả ba tính cách mình ghét cay ghét đắng
Mình cứ nghĩ mình ổn rồi, không, mình chẳng ổn chút nào. Mình cũng nghĩ sẽ chẳng khóc được nữa vì ngỡ rằng ngày đó vấn vương dành cho cậu đã cạn nhưng mình vẫn đang khóc vì cậu khi viết những dòng này. Ngày đó khi đọc hết những câu chữ cậu viết cho mình, mình không bình tĩnh nổi, cùng với việc mất kiểm soát nhưng mình không hối hận khi nói chúng ta nên thành người dưng. Làm sao mình chấp nhận nổi yêu thương mình dành cho cậu bị chính cậu xem nhẹ chứ? Dùng từ ‘hận’ thì hơi nặng nhưng lúc đó đúng là mình đã rất hận cậu. Dẫu vậy cũng chỉ có lúc đó, đến sau cùng vẫn là sự dằn vặt và nỗi nhớ về cậu ăn mòn tâm trí mình
Mình đã hứa sẽ chẳng làm phiền và coi cậu như người xa lạ, nhưng làm sao đây khi mình chẳng thấy chột dạ hay ngại ngùng mỗi khi ánh mắt mình vô tình chạm cậu, chỉ có nỗi nhớ tuôn trào khi ấy, mình chỉ muốn ôm cậu thôi
Chúng mình có thể trở về bên nhau được không? Liệu sẽ có phép màu nào xảy ra không? Nhưng mình sợ sẽ lại tổn thương người mình thương, nên là thôi. Mình sẽ giấu nhẹm nhớ thương dành cho cậu, cất giữ thật kĩ nơi ngực trái nhưng xin cậu hãy nhớ, dù cho nó có phủi bụi vì vòng luân chuyển của thời gian thì dưới lớp bụi mịn ấy, tình yêu mình dành cho cậu vẫn sẽ kiên trì mà sống sót, vẫn sẽ vì cậu mà tồn tại. Vì mình biết mình thương cậu đến nhường nào.
Có một câu: “Tất cả con đường này đều dẫn tớ đến cậu, thậm chí là con đường tớ chọn để thôi nhớ thương”
gửi đến người tớ thương, từ ngân của cậu, vẫn mãi là của cậu.
chỉ có cậu thì chẳng bao giờ là của tớ được nữa.
❣️🐸
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro