[VMin]Một Chút Đơn Phương.
Jimin pov:…
Jimin pov:…
Hắn là Hoàng Phong, là nhị thiếu gia của tập đoàn Ánh Dương giàu nhất Việt Nam. Mới mười sáu tuổi nhưng đã có trong tay chục tấm bằng của các trường đại học danh giá trên thế giới, IQ 200/200, đẹp trai , lạnh lùng, tính cách bá đạo,là nam thần của toàn bộ nữ sinh trong trường. Đi học lại cấp ba chỉ vì đã phải lòng nó. Nó là Tuyết Băng, con nhà nghèo nhưng học giỏi nên được nhận học bổng vào trường chỉ dành cho con nhà giàu. Do phải bôn ba làm nhiều việc kiếm tiền phụ bố mẹ từ nhỏ nên cái gì cũng biết, thông minh, mạnh mẽ , năng động , lại mang nét tình cách đáng yêu và tốt bụng khác hẳn với những cô gái khác nên đã khiến trái tim vốn lạnh băng của hắn bất chợt rung động.À, đấy là nam-nữ chính trong bộ tiểu thuyết 'Sô cô la ngọt hay đắng' mà chúng tôi xuyên vào. Tôi là Ngọc Nhi,do lỡ chửi tác giả nhiệt tình quá để cho đám fan mất não của tác giả ở trường nghe được nên tôi bị tụi nó chặn đường hội đồng, rồi xuyên vào làm nữ phụ kiêm luôn nữ phản diện cùng tên với tôi trong tiểu thuyết này. Còn cái thằng yếu sinh lý ngồi cạnh tôi đây là Trần Phong, nó cũng chung một hội với tôi nhưng chất hơn. Do tác giả của bộ tiểu thuyết này đạo tới mười bộ truyện mà nó thích nên nó lập hẳn một trang web để bóc phốt, rồi làm KOL kêu gọi tẩy chay tác phẩm trên mọi mặt trận. Rồi chẳng biết thế méo nào mà khi xuyên không ,nó lại xuyên vào làm nam chính.Để có thể trở về thế giới của mình, chúng tôi buộc phải đảm bảo mọi tình tiết trong truyện gốc được diễn ra êm đẹp cho tới kết chuyện là nam-nữ chính về m…
"Cuộc đời con người ngắn ngủi, chúng ta luôn cố gắng tiến về phía trước, hy vọng phía cuối con đường nhìn thấy phong cảnh đẹp. Nhưng khi chúng ta thực sự đến điểm cuối đó, chờ đợi chúng ta lại là phong cảnh nào? Tôi không thể nghĩ ra nên nói chuyện với một vài người... là những người bước lên "chuyến tàu cuối" của cuộc đời. Đối với họ, hành trình sinh mệnh chỉ còn lại trạm cuối cùng, họ muốn dừng chân, ngắm thật nhiều phong cảnh hai bên đường, cho dù chỉ là một bông hoa nở, một chiếc lá rơi... Thì ra, câu chuyện của cuộc đời không giống như tiểu thuyết, câu chuyện của cuộc đời luôn không biết lúc nào thì đột nhiên dừng lại, chỉ còn lại là bông pháo hoa rực rỡ và ngắn ngủi trong ký ức mỗi người. Tôi viết cuốn sách này là muốn ghi lại nhữnh bông pháo hoa xán lạn, rực rỡ nhất ấy." - Diệp Lạc Vô TâmTác giả: Diệp Lạc Vô TâmNgười đăng: Handsomeys…
"Vào một ngày có một anh chàng tên là Francis Mosses,hiện đang là một nhân viên văn phòng và anh sống trong một toà chung cư khá xa nơi anh làm vì đa số luôn là đi xe bus đến.Bỗng một ngày anh nhận được một thông báo từ người quản lý,rằng từ bây giờ anh sẽ có một người bạn cùng phòng mới sẽ đồng hành cùng anh.Anh cũng thắc mắc người đó trông như nào, liệu đó là một cô gái, hay một chàng trai, hay là một người đàn ông trung niên?Câu trả lời có ngay sau khi bóng hình cuar một chàng trai xuất hiện, anh ta nhìn thoáng qua thì có vẻ như cao hơn Francis cùng và chạc tuổi anh ta hoặc có thể hơn.Chàng trai giới thiệu tên anh là Siridean, nghe khá là giống tên người nước ngoài, nhưng thực chất cũng là người Anh giống anh và là một giảng viên tại một trường đại học khá lớn ở đó.(Tui lười) Và sau đó họ luôn đồng hành cùng nhau mọi lúc mọi nơi, Francis cũng không cần phải đi xe bus nữa vì đã có Siridean chở đi mỗi ngày, họ bắt đầu thân nhau từ lúc đó."…
Lời đầu tiên, cảm ơn các bạn đã dành chút ít thời gian để đọc tác phẩm kém cỏi này của mình. Mình mới xài wattpad gần đây mà truyện lại viết xong lâu rồi nên giờ mới đăng lên được. Mình lười chỉnh sửa lỗi quá nên có gì sai sót, mong mọi người bỏ quá cho mình nhéTruyện còn nhiều thiếu sót, nếu các bạn đã bỏ chút thời gian đọc truyện, mình thật sự rất mong sẽ nhận được lời nhận xét, đóng góp của các bạn để câu chuyện được hoàn thiện hơnCâu chuyện là sự kết hợp của cả 3 thể loại: ngôn tình, đam mĩ, bách hợp tiểu thuyết =))) Mong là sự kết hợp có phần hỗn loạn này của mình sẽ làm các bạn hài lòngTruyện hoàn toàn là sự hư cấu, bất kể sự trùng hợp nào ngoài đời thật đều chỉ là ngẫu nhiên…
Đến mùa này năm sau, các thầy cô sẽ vẫn đứng đó, cậu cũng vậy, nhưng tớ thì không.…