U buồn nơi kiếp người
Chỉ là một chút muộn phiền trong lòng rồi sẽ trôi về đâu, sẽ dạt về đâu. Và đến khi nào nơi đáy lòng mới bớt cô quạnh. Trái tim rỉ máu, ướt đẫm, loang lổ lên cả thân thể, chẳng thể lau sạch, chẳng thể chữa lành. Đôi chân mệt mỏi, rã rời, từng bước đi là từng bước chân nhuốm đỏ trên nền gạch lạnh. Rồi lại chẳng biết tìm ai để tựa vào,...cuối cùng, cũng chỉ có bản thân, tự gặm nhấm lấy nỗi buồn, tự ôm lấy con tim nát vụn và lạnh lẽo đến thấu xương khi bóng tối lùa vào phòng, trong từng đợt gió lạnh.À, tôi chỉ muốn nói một điều. Nếu các bạn đã đọc và thấy câu chuyện của tôi đủ hay, xứng đáng với bình chọn của bạn thì tôi thực sự cảm ơn rất nhiều. Mong được lời góp ý từ các bạn, để giúp lời văn trở nên mượt mà hơn. THẬT SỰ CẢM ƠN RẤT NHIỀU!!! Nếu bạn muốn lấy một trích đoạn hãy nhắn với tôi, tôi sẽ cân nhắc và trả lời bạn. Cảm ơn đã đọc.…