gọi tên anh đi
ngày ta chia xa, anh cứ ngỡ như mình mất nửa đời này.…
ngày ta chia xa, anh cứ ngỡ như mình mất nửa đời này.…
truyện phần đâu có thể hơi xàm á…
"Mùa xuân, tử đằng vì ai mà nở?"...…
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad…
___Gã yêu em.Gã yêu em tới mênh mang trời đất, tới bồi hồi, xuyến xao. Không cần phải bỏ bùa mê thuốc lú, gã cam tâm nguyện ý lao vào ngọn lửa tình như một con thiêu thân. Vị khách lãng du hôm nào thản nhiên cư trú trong tim gã, chơi đùa tới chán chường rồi rời đi, để lại mớ tương tư rối rắm và một khoảng trống vắng mà chỉ bóng hình người nọ vừa khít. Gã yêu em tới đắng lòng, nghẹn họng, tới ngẩn người, ngây ngơ, em đã quá lạnh lùng với gã, đôi khi chỉ một cái liếc nhìn đã đủ cho thấy sự cách xa vời vợi. Nhưng không sao, gã yêu em, yêu cả gã hộ em, yêu nhiều tới mức thừa cả phần đôi mình nên có.Gã yêu em, gã ngàn lần muốn gào thét lên như thế. Có sao? Gã là trăng, là hoa, có thể là kẻ trăng hoa nhất không dễ gì cắn mồi. Mà đứng trước "Đấng của tạo hoá", Đấng của gã, gã đâu có cần chờ người nọ đặt bẫy đâu.___…
thứ duy nhất được viết dưới tên thật và xin lỗi bất cứ ai khi phải đọc được những thứ tiêu cực này.…
Một câu giới thiệu vắn tắt: Mộ Phùng Hứa cút xa một chút…
ở đây có tôi nghe nhạc và nhạc tôi nghe…
- Haru, Haru lớn lên sẽ làm cô dâu của Michi chứ ?- Có cái khướt.…
Qua ngày mai, em sẽ quay về bên anh...Em hứa đấy...…
Một ong một mầm giúp nhau hướng về ánh dương🌷🌻***Lưu ý: Truyện hư cấu, khác cốt truyện chính📌📌📌…