Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Giữa tiệc rượu xa hoa, Joong bắt gặp được hình bóng mà mình luôn thương nhớ bấy lâu.Hắn bước từng bước lại gần, cảm nhận mùi sữa thơm nồng theo gió đêm thổi đến."Đánh đổi bằng máu thịt của con tôi để đến với nhau, không biết hai người sống với nhau có vui vẻ hay không?" Chàng thiếu niên với đôi mắt bừng bừng lửa hận quay lại nhìn hắn, mắt chạm mắt, nhưng giờ đây trong mắt người ấy chỉ là một vực sâu đen tối…
Khi buông tha trở thành biến mất, chán nản trở thành buồn bã, cuộc sống lướt qua bàn tay mọi người, để lại chỉ là mảnh vụn vương vãi trên mặt đất. Kim Duyên bước những bước chân vô định trên đường, cô ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh không một gợn mây. Bàn tay vô thức đặt lên bụng - nơi một sinh linh đang hình thành trong cơ thể cô. Cuối cùng đoạn đường phía trước cô chỉ có thể một mình bước tiếp mà không có Khánh Vân. Đến tận bây giờ cô mới hiểu đúng là trên đời này chẳng có gì gọi là mãi mãi.…
Nguyễn Trần Khánh Vân, một sinh viên nghành khoa học tự nhiên đã khổ công dành hết ba năm trời vào dự án máy du hành thời gian, mặc cho bao nhiêu người luôn bảo cô đó là một việc điên rồ, cộng với chuyện cô hay nói về lí do bản thân muốn thành công tạo ra chiếc máy chỉ là để thay đổi cuộc sống của một vị hoàng hậu trong lịch sử lấy phải một người vua hết sức bạo tàn thì như thêm dầu vào lửa, chẳng nhà tài trợ nào đồng ý góp sức cùng cô.Trong một ngày, sau bao năm giữ lấy ý kiến của chính mình, cô đã tạo ra được một chiếc máy du hành thời gian thực thụ và câu chuyện bắt đầu từ đấy.....…
"Cậu mà nhảy xuống thì sẽ rất vất vả cho mấy cô lao công đấy."Giọng nói vang lên phía sau, nhẹ như gió thoảng nhưng rõ ràng. Soonyoung quay lại. Một cậu con trai mặc áo khoác bệnh nhân màu xanh xám đang ngồi trên bệ gạch cạnh lối thoát hiểm, tay cầm một hộp sữa chua chưa mở nắp.Người đó mảnh khảnh, tóc nâu nhạt, ánh mắt sắc nhưng không lạnh. Ánh nhìn của cậu ta không phải ánh nhìn dò xét hay thương hại. Soonyoung không biết phải nói gì. Cậu lùi khỏi lan can một chút.Cậu kia nhún vai, nói tiếp:"Thang máy phải tạm dừng để phong tỏa hiện trường. Khu vệ sinh dưới tầng cũng phải lau lại mấy lượt. Cậu có nghĩ đến cái phiền phức đó chưa?"Soonyoung khẽ thở ra. Lần đầu tiên trong ngày, cậu thấy môi mình hơi nhếch lên, dù không rõ là vì buồn cười hay chua xót."Tôi không định nhảy."..............................Truyện là hư cấu - dựa trên trí tưởng tượng của tác giả!…
Một câu chuyện chữa lành cho người con gái đã bị tổn thương bởi những kí ức khủng khiếp vào cái đen tối nhất cuộc đời cô. Cô đã khóc, khóc rất nhiều cho cô, cho anh và cho mối tình của cả hai. Cô thấy mình không còn xứng đáng với anh - chàng kiếm sĩ kiêu ngạo của Băng Mũ Rơm. Cô muốn được nghe suy nghĩ của anh về cô sau những chuyện đã xảy ra. Liệu sẽ còn chút hi vọng nào cho cô hay cô sẽ chết tâm với những gì mà cô đã can đảm nghĩ đến - rời xa anh? Mọi người cùng đọc để tìm câu trả lời cho mình nào!!!…