CHI? DON JIAN LA ANH YEU EM
…
Tích khí vờn quanh phía xa nơi Đường Dũng nằm xuống, ngưng tụ lại thành hình người. Giọng Quỳ ca ca khẽ run run:"Con sóc ngu ngốc, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể nổ chết được ta?"…
ảnh nha mấy thím :3…
Đọc đi sẻ biết…
Cô trượt chân khi lao từ tầng hai xuống tầng trệt. Chiếc dù vuột khỏi tay, rơi xuống trước. Nó bị bung ra bởi lực va chạm và nămmf úp trên chiếu nghỉ. Đinh dù nhọn bằng kim loại hướng thẳng lên trên... Đâm xuyên qua cổ cô, sâu đến tận gốc. Máu tươi bắn ra tung tóe từ vết thương...Thảm cảnh hi hữu này, chỉ là một trong muôn vàn kiểu chết xảy ra suốt hai mươi sáu năm qua tại lớp 9-3 trường Bắc Yomi, bắt đầu từ truyền thuyết về một âm hồn không chịu rời xa bạn học.Một nam sinh vừa chuyển trường về đây, lập tức rơi tõm ngay vào tấm lưới kì lạ bao phủ học đường. Trời âm u. Rào sắt. Quạ kêu. Có những hiện tượng chỉ mình cậu gặp được. Có những khuôn mặt chỉ mình cậu trông thấy. Từ tò mò đến chấp nhận thách thức, cậu bướng bỉnh lục lạo sự thật để rồi cuối cùng, chính cậu lại biến thành người vất vưởng khắp chốn mà không còn hiện diện trong tầm nhìn của ai.... (*)Thật ra đây cũng không là truyện mình dịch hay sáng tác gì cả. Đơn giản chỉ là cuốn truyện mình mua về thấy hay và muốn đăng lên cho mọi cùng đọc thôi, đồng thời cũng muốn thử cảm giác đăng truyện lên là ntn :)))) Mong mọi ngưòi ủng hộ *cúi đầu*…
Một câu chuyện lấp la lấp lửng, và chẳng có kết thúc. Ai cũng muốn 1 chuyện tình trọn vẹn, nhưng đâu phải lúc nào cũng như mơ.Những chương truyện này được viết ra là để niêm phong đoạn tình cảm khó hiểu này, để nhân vật tôi thôi nhìn về 1 hướng, và nhận ra 1 điều rằng, phải đối tốt với những người dành thời gian cho mình, chứ không phải những người coi mình là thời gian rảnh rỗi.…