Ask or dare Countryhumans
Đm:) Nổi hứng thôiLưu ý Mị ship allAmeNamallAllJENazi và Ussr độc thân vui tánh:))…
Đm:) Nổi hứng thôiLưu ý Mị ship allAmeNamallAllJENazi và Ussr độc thân vui tánh:))…
...........................…
Với sự hợp tác của tác giả Mima Yuri nên là tui có viết nên câu chuyện xàm xí này để đu mấy anh.Truyện ngắn hài về One Piece thể loại học đường. Mình không biết nó sẽ diễn biến như nào nhưng mình biết chắc nó sẽ tuỳ hứng thôi.…
Xin chào mọi người. Mình là Rez!Mình quyết định edit tiếp từ chương 72 của TG IV đến..... à mình cũng chưa biết nữa.Mọi người có thể tìm đọc các thế giới trước ở wordpress của Diễm Thiếu và Selina DY, mình xin phép được đặt link của hai nhà dưới đây để các bạn vào đọc trước khi quyết định nhảy hố.TG1 - TG2: https://thatloanbatnhao.wordpress.com/khoai-xuyen-chi-toi-sap-chet-roi-tay-tay-dac/TG3 + C69,70,71: https://selina312.wordpress.com/2017/11/05/o-edit/Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả và phi thương mại, phi lợi nhuận. Nên mong mọi người tự hiểu okey! Nếu có sự reup bởi các web tràn lan trên google mình xin phép được dừng edit. Xin chân thành cảm ơn mọi người!…
Họ bắt đầu hẹn hò…
tôi vã quá thôi quý vị à..=)KHÔNG CÓ Ý XÚC PHẠM BẤT KÌ QUỐC GIA HAY VÙNG LÃNH THỔ NÀOthế thôi, nếu bạn muốn ở lại thì let's gooooVăn án..em rũ mi mắt, mặc kệ cái thân xác quặn lên từng cơn, em đi về phía mặt trời, em muốn nhìn nó thật kĩ dẫu cho mắt em nhói lên vì ánh sáng gay gắtEm thích nắng, em cũng thích mưa nhưng mà em lại chẳng thể ngắm nó thêm rồi..Em thật sự mệt mỏi, bao gánh nặng rồi xiềng xích...Lắm lúc em thấy mình cũng thật nực cười, cớ gì lại cứ cố gắng lao đầu vào ấy, có lẽ là vận mệnh, có lẽ là nhân duyên?Em cũng chẳng biết. em nghĩ vậyLúc đó, em ngã người ra sau, em nghĩ, mệt mỏi như vậy, thế thì, hủy diệt điEm ngã vào cái ôm của gió trời nhưng em ơi, nó chẳng thể giữ được em...Em hé mắt, thứ em muốn thấy là mặt trời thế nhưng lại chỉ gặp một mảnh đỏ gay mắt, à đây là đầu của ông anh em ấyEm biết ông ấy chẳng ưa gì em, mà đâu chỉ anh ta, chẳng ai quý em cả, em biết điều đó mà..Ấy vậy mà cớ gì, cớ gì hỡi anh..?Cớ gì, nước mắt anh cứ rơi, em nhìn anh, nhìn cái cách anh khóc cho em sau mà đau đớn quá, anh à..Bỗng nhiên VietNam lại muốn cười, lúc em còn sống thì chẳng ai quan tâm, khi em khao khát yêu thương nhất họ lại chẳng nhìn lấy một cái, ấy vậy mà, khi em buông xuôi hết thảy lại khóc vì em?Thật là quá mỉa mai đi.....ê ê mấy pà, cái này tự nhiên nó nhảy plot á =)…
Lalalalalla…
Okita Shoyo bạn thân của Aguri, chủ nhiệm tạm thời của lớp E, giáo viên môn sinh học thường trực tại phòng y tế, một người nghiêm túc, lạnh lùng, quan tâm học sinh, luôn khoác lên mình một tấm mặt nạ giả tạo khiến người ta xa lánh bởi sự giả tạo đó. Nhưng nào mấy ai biết rằng.....Phía sau sự giả tạo đó là một trái tim bị những đám mây đen che đi ánh sáng Là một quá khứ...Và một câu hỏi đã từng tồn tại phía sau.…
Partner của tôi + tôi = vô hạnPartner của tôi + bạn = ??~~~~~~~~~~~~~Truyện ngắn chắc tầm 5 6 chương, nhẹ nhàng thôi, OOC cả củ, tác giả theo xã hội nên đừng mong logic gì cao siêu lắm :>>…
Tấn giang kim bài VIP2017-09-11 xong xuôi Trước mặt bị bắt giấu sổ: 8278 văn chương vi tích phân: 113,634,264 Văn án: Từ trước đến nay tin tưởng khoa học, chẳng đáng quỷ thần nói đến Kirishima Watasu ngày hôm nay cũng rất cố gắng không nhìn vờn quanh ở bên cạnh hắn các loại yêu quái. Kirishima Watasu: "Tâm hảo mệt... Trong còn có một cặp Shikigami phải nuôi sống." Qua mười bảy niên hòa yêu quái sớm chiều ở chung sinh hoạt Kirishima Watasu ngày nào đó bị một chỉ ở sách lịch sử trên đã gặp đại Âm Dương Sư tìm tới cửa, đối phương không chỉ có mạnh mẽ cho hắn bảng định Âm Dương Sư hệ thống, mà còn ném cho hắn một đống tính cách cổ quái còn không nghe lời Shikigami. Ừ... Chỉ là cái này trừu thẻ trò chơi còn chơi rất vui... A, lại triệu hoán ra một ssr. Nội dung nhãn: Tống Mạn gia giáo Gintama niên thiếu mạn Tìm tòi chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Kirishima Watasu ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:…
Chú Kim !! Ở lại với tôi đi !…
hãy gọi tôi là Toru🍵 truyện về allnazi ko nhận gạch đá…
< .Không mang tính chất lâu dài. > Xin cảm ơn…