Matcha không đường.
Ở một quán matcha nhỏ trong con hẻm yên tĩnh giữa lòng thành phố, mỗi ngày bắt đầu bằng tiếng máy xay đá và... cãi nhau.Anh - quản lý kiêm đồng sở hữu quán, luôn xuất hiện với mái tóc chỉn chu, nụ cười nửa miệng và một chiếc túi tote jeans xanh đậm. Là gay, là bot, và là hiện thân của sự "khó ưa có gu". Anh có một thú vui tao nhã: chọc tức cấp dưới của mình đến phát điên.Cô - lesbian chính hiệu, không ngọt ngào, không bánh bèo, cũng không có nhu cầu chịu đựng sếp. Cô pha matcha cực chuẩn, nhưng pha ai thì được chứ pha trò với cô là no đòn.Họ không yêu nhau.Họ thậm chí không thẳng.Họ chỉ là... không thể ngừng đâm chọt nhau giữa quán trà thơm nức mùi lá, mỗi ngày.Nhưng dần dần, những lần va chạm (theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) lại sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ - chẳng phải yêu, chẳng phải ghét, nhưng chắc chắn không đơn thuần là đồng nghiệp.Liệu một người gay và một người lesbian có thể có một mối quan hệ "gần giống yêu" - nhưng không thể gọi tên?Hay họ chỉ là hai tách matcha không đường - đắng, gắt, và lặng lẽ khiến người ta nghiện?…