Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Nếu có thể quay về, xin đưa tôi về thởi điểm đồng Bit mới ra mắt, lúc đó sợ gì sau này yêu đương không thuận lợi. Trở thành phú bà và nuôi các cháu chạy quanh nhà cho vui ...há há há.Nếu có thể được sống lại, tôi chỉ muốn quay về thời điểm cô ấy bắt đầu có hứng thú yêu đương, tạo một cuộc gặp gỡ dường như vô tình rồi trở thành tình đầu cũng như tình cuối của cô ấy, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, Vì tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi em.…
"cái chết ở thể xác chính là sự tồn tại cuối cùng của sự vỡ vụn trong tâm hồn"mỗi phần truyện là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau. mang hướng buồn cũng như dằn vặt bản thân, nếu không muốn đón nhận những điều tiêu cực thì đọc đến đây được rồi nhé.những lời góp ý hay sửa chữa chân thành thì tớ xin ghi nhận và khắc phục, với lời lẽ không tốt xin phép không phản hồi.cảm ơn đã đến đây, đã lắng nghe tâm tư và đọc những mẩu chuyện tớ viết ♡…
Tác giả: Sam Sam Rating: T Câu chuyện gồm có 5 phần, kể về những kí ức vẫn còn đọng lại trong tâm trí của họ. Mỗi phần là một đoạn kí ức về một cô gái, từng đoạn kí ức đều được ghi lại một cách cẩn thận, được nâng niu và gìn giữ sâu trong tim của mỗi người. Năm người con gái, năm tính cách khác biệt, nhưng đều có những kí ức vừa đẹp lại vừa chua xót đọng trong tâm trí của mỗi người....…
Từ khi tôi cướp mất một giải Olympic Toán và một giải Hùng biện tiếng Anh thì cái tên lớp đối diện ngày càng ghét tôi hơn.Mỗi lần chạm mặt, hắn liền cho tôi cái ánh mắt đá xéo vô cùng rõ ràng, lúc nào cũng thích chứng tỏ mình ông đây là nhất.Haizz, tôi còn chưa hề coi cậu ta là kẻ thù vậy mà ngày nào Lục Chính Hoài cũng hận như không thể đem tôi nhổ cỏ tận gốc, đóng gói rồi vứt ra ngoài Trái đất vậy.Cho đến một ngày cái tên cố chấp kia lặng lẽ nhét milo và kẹo que vào học bàn tôi, không quản trời mưa cõng tôi cả quãng đường chỉ vì tôi nói muốn thắng cuộc thi đó.Tôi biết mình động tâm rồi.Sau đó chúng tôi yêu nhau, tình yêu ấy đẹp đến nỗi mọi cô gái đều phải ao ước bản thân sau này phải lấy được người như Lục Chính Hoài.Nhưng rồi cũng chính là vào mùa hè năm thứ 4 đại học, tôi tự tay hủy đi tình yêu mà bọn tôi nâng niu suốt ngần ấy trời .Tôi không chỉ tông chết em gái Lục Chính Hoài, mà còn khiến ba anh ấy đột quỵ một cách tức tưởi trong đống văn kiện ngập tràn nợ.…
Tác giả : Lãnh Hàn Hắc Băng Thể loại truyện : Đam mĩ ( Boy ✖ Boy ) Nhân vật chính : Lai Guan Lin ❌ Park Ji Hoon Văn án : Hai người họ gặp nhau là một sự tình cờ . Một người lạnh lùng vô tình coi tình yêu là hư ảo, một người trân trọng nâng niu cố chấp yêu. Định mệnh đã đưa hai người từng bước lại gần nhau. "Anh là cơn gió... cứ vô tình như vậy. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, bao nhiêu trở ngại vẫn cố chấp bay theo hướng mình muốn... Còn tôi , dù biết là vậy, Tôi vẫn bất chấp chạy theo anh... Vì tôi là những đám mây mãi cuốn theo cơn gió chờ đợi một ngày anh dừng lại...nhìn thấy tôi... ..."" Cậu ấy là ánh trăng duy nhất tỏa sáng giữa bầu trời đêm đầy u tối...Xung quanh cậu ấy là hàng ngàn vì sao tinh tú lấp lánh .... Còn tôi... chỉ là một vì sao nhỏ nhoi giữa hàng ngàn vì sao tinh tú ấy .Sống giữa vùng trời nhỏ bé của mình, tự do, tự tại. Và lặng lẽ yêu cậu theo cách riêng của mình.... là đứng từ xa nhìn cậu hạnh phúc! ..."Chúng ta gặp nhau thật tình cờ, rồi cũng tình cờ làm người yêu của nhau, tình cờ rời xa nhau..... Liệu định mệnh có thể một lần nữa tình cờ mang anh về bên tôi?? _________________________________________________Tác phẩm đầu tay của #Zyn Mong mọi người sẽ ủng hộ!! Kamsamita!!!…
"Nụ cười của bạn ấy là thứ quý giá nhất. Con có nhiệm vụ bảo vệ nụ cười ấy...bằng mọi giá!"Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả cre tác giả gốc : idee_i-di link chuyện gốc : https://www.wattpad.com/story/359973828?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details&wp_uname=h_anh08…
"Nói cái quái gì vậy hả?! Cậu thật sự rời đi như vậy sao!"Hoài Kha im lặng, nước mắt bắt đầu ứa ra. Dù đau đớn nhưng cậu vẫn tiếp tục bước đi."Rốt cục suốt 3 năm qua là cái thá gì hả! Má nó!"Vẫn là chất giọng khàn đặc đó. Nếu là lúc trước, Hoài Kha sẽ cảm thấy giọng nói đó thật dịu dàng, ấm áp. Nhưng ngay lúc này, đối mặt với hoàn cảnh trước mắt, giọng nói của Hoàng Minh lại trở nên da diết và đau đớn vô cùng. Suốt những 2 năm bên nhau, chỉ vì một sai lầm mà đã coi như mọi thứ như chưa từng tồn tại. Cơn mưa ngày một lớn hơn, giọt mưa nặng trĩu lăng trên mi mắt của cả hai người, lẫn với giọt nước mắt không ngừng tuôn ra. Có lẽ ông trời cũng ủng hộ việc rời xa của cả hai nên mới đổ cơn mưa giữa tiết trời mùa đông này.Hoàng Minh vẫn đứng tại đó, lặng lẽ dõi theo bóng lưng người con trai mình yêu nhất rời đi dưới những giọt mưa. Trái tim đau đớn vô cùng, đôi mắt khóc đến đỏ hoe. Cho dù ngay lúc này Hoàng Minh có cố gắng níu kéo cậu, mọi chuyện vẫn sẽ như vậy. Nó chính xác là "sự sắp đặt" mà ông trời dành tặng cho hai người.Cứ như vậy cho đến khi mọi thứ trở về như ban đầu, trở về cuộc sống mà cả hai từng sống. Mãi cho đến 4 năm sau cuộc chia tay....…
Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…
"Bí mật vượt thời gian" là câu chuyện về số phận trắc trở của Từ Nam Phương, cung phi của Hoàng đế Vạn Lịch. Khoảng cách năm trăm năm chỉ trong nháy mắt, duyên phận kỳ lạ đã đưa nàng đến tương lai 400 năm sau. Tại đây nhiều biến cố ngang trái đã xảy ra, cuốn nàng vào vòng xoáy của tất cả các âm mưu, tình yêu và thù hận. Bị cuốn vào tương lai, cô độc ở trong một không gian xa lạ, Từ Nam Phương cố níu lấy chiếc phao mà mình gặp được - Thượng Quân Trừng, Và sự xuất hiện của Diệp Thi Vũ đã đẩy cả ba vào vòng xoáy của âm mưu và lừa dối, những nỗi hận thù từ bao thập kỷ, cha con tàn sát, mẹ con đoạn tuyệt, kiếp trước kiếp này....Khối Thiên Thạch kỳ lạ là thứ duy nhất có thể đưa Từ Nam Phương trở về quá khứ, nhưng tiếc rằng nó đã rơi vào tay lão Vương gia nhà họ Hạ. Gia tộc họ Hạ như một ngọn núi lửa giữa lòng đại dương, mà khối thiên thạch và sự xuất hiện của Từ Nam Phương chỉ là chất xúc tác làm ngọn núi lửa ấy phun trào. Suốt mười năm dãy giụa nơi hậu cung đen tối, Từ Nam Phương cũng không còn là cô gái ngây thơ và mơ mộng nữa. Lợi dụng - bị lợi dụng, tính kế - bị tính kế, âm mưu trùng điệp, bí mật sâu xa, quá trình lấy lại khối thiên thạch gặp nhiều khó khăn, nhưng cũng giữa chiếc lưới của âm mưu và dối trá ấy, bông hoa tình yêu vẫn nở rộ, xoa diệu những trái tim đã băng giá từ lâu. Cuối cùng Nam Phương cũng lấy lại khối thiên thạch, nhưng cô vẫn không thể trở về quá khứ? Còn cần điều kiện gì mới có thể tác động khối thiên thạch? Đúng lúc này cô phát hiện ra chân lý của những điề…
Tôi tên là Liên, một đứa con gái nghèo mạt sát sống trong thôn Thanh Quan, quanh năm chăm chỉ với nghề hái sen. Tôi vốn nghĩ cuộc đời này của mình chỉ có thể quanh quẩn trong vũng bùn lầy, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, hiếu thảo săn sóc cho gia đình. Nào ngờ trời cao còn thương xót tác hợp cho tôi một mối lương duyên.Nhưng cuộc đời của tôi cũng từ đó bước sang một ngã rẽ khác, khi bên cạnh tôi là hai mối nghiệt duyên tiền kiếp do ông trời tạo ra. Để rồi cả ba người chúng tôi đều bị một sợi tơ duyên quẩn quanh, nối tiếp đau khổ này tới đau khổ khác, cuối cùng chẳng ai có được hạnh phúc thật sự....Tôi đưa mắt nhìn Minh Vũ nhưng chỉ được giây lát đã vội thu lại, bao lời giấu kín trong lòng cũng thật khó khăn để thốt ra thành lời."Mợ, đừng quên mợ là vợ của tôi, tôi chỉ còn lại một mình mợ là người nhà thôi." Khánh Hoàng kéo vạt áo tôi, chỉ bằng một cái níu tay tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ vô hình đeo bám trên vai và tâm trí cậu suốt những ngày qua.Tôi xoay lưng, trìu mến nhìn cậu chẳng rời: "Em cũng chỉ còn mỗi cậu là người nhà."Nghĩ lại, dù có là ai thì tôi và cậu vẫn là phu thê, đầu ấp tay gối cả kiếp người. Nói bỏ e là tôi không nhẫn tâm đến mức ngoảnh mặt làm ngơ. "Lạc Liên, ta cũng chỉ có nàng là người thân duy nhất. Nàng... đành lòng bỏ lại ta sao?" Minh Vũ lên tiếng, những lời này khiến cho tim tôi vô thức đau nhói, nụ cười trên môi cũng không còn ra hình thù gì nữa.…
Lính đánh thuê với Hunter có lẽ giống , có lẽ khác . Edward làm lính đánh thuê hơn 10 năm cơ bản đã sớm quen với việc cái chết đến bất cứ lúc nào . Thế nhưng khi hắn ngã xuống - mà chẳng có chút tiếc nuối , thì hắn lại được hồi sinh . Một thế giới xa lạ , những người kì quái ...và hắn một lần nữa có đồng đội . Kề vai sát cánh , sinh tử có nhau . Làm lính đánh thuê đời trước hắn mặc kệ sống chết . Nhưng đời này làm một hunter , hắn dường như lại đang níu kéo sự sống của mình . Thật kì lạ !Ever là yêu cây bút và cây cọ của mình , cô giết người bằng nó , đem lại tình yêu cho cô cũng là nó . Cô ngã xuống bên cạnh anh trai , mặc dù có vô số điều tiếc nuối . Nhưng cái chết đã đến thì cứ đến thôi . Rồi , cô sống lại , và nhà hoạ sĩ với cây cọ nhuốm máu một lần nữa sống trong tội ác . Và những người banh mới của mình .---------------* thể loại : đồng nhân , HE , 1x1 , đam , ngôn đủ cả * couple sẽ nghĩ sau hoặc theo ý kiến độc giả . ( nhưng cp của Edward nhất định là đam , ai không thích phiền đi cho . )* Lưu ý :Đây là một câu chuyện "nhẹ nhàng" , chỉ có hai nhân vật xuyên qua . Tình tiết cơ bản giống cốt truyện đến 80% (Trừ mấy cp ship linh tinh ) . Tôn trọng tác giả chính truyện và độc giả . Gạch đá nhẹ chút , tác giả kinh nghiệm thiếu sót vô cùng nhiều . QAQ…
" Giá như em ở lại " là câu chuyện về một mối tình không trọn vẹn giữa cô gái mang tâm hồn như cánh hoa mong manh và chàng game thủ tài hoa mang trái tim đã một lần bị bỏ lại. Họ gặp nhau trong những tháng ngày đẹp nhất, cùng đi qua tổn thương, cùng níu lấy tia hy vọng mong manh trong bóng tối của định mệnh. Khi cô rời đi vào một đêm đông lạnh giá, mang theo những giấc mơ dang dở và một lời hứa chưa kịp giữ, anh ở lại - chiến đấu, chờ đợi và rồi hóa giận dữ trong nỗi đau không lời giải thích. Nhiều năm sau, một lần tình cờ, ánh mắt họ lại chạm nhau giữa biển người. Nhưng liệu trái tim đã từng vỡ vụn còn đủ dũng khí để yêu lại từ đầu? Một tiểu thuyết nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm xúc, dành cho những ai đã từng yêu, từng buông tay, và từng tự hỏi: Nếu ngày ấy không rời đi, liệu chúng ta có hạnh phúc?…
"CÔ ĐIÊN RỒI À"Chát*Căn phòng bỏng chốc im bặt đến mức có thể nghe tiếng tim cậu vụng vỡ từng mảnh đủ để nghe được tiếng vang của nước mắt rơi xuống sàn nhà.Lại một lần nữa hắn vì cô ấy mà đánh cậu. Trái tim vừa được băng bó vừa được nâng niu cảm nhận yêu thương sự cưng chiều ngọt ngào ấy bỗng chốc bị một tia sét đánh đến vụng vỡ.Được rồi sự thật vẫn là sự thật cậu không muốn lừa mình dối người lừa mình rằng hắn rất yêu cậu. Cậu đã được yêu thương cậu đã thay thế được cô ta. Tim cậu bỗng nhói lên đau cậu đau lắm. Tại sao cậu cố gắng thế nhưng khi cô ta giả vờ yếu đuối hắn liền chẳng màng đúng sai đánh cậu.Taehyung ra tay xong cũng sững sờ vì hành động của mình tay run run nhìn JungKook như muốn giải thích.Cậu đưa tay khỏi chỗ vừa bị đánh nhìn anh với đôi mắt ngấn nước mà cố rặn ra nụ cười." Kh-không JungKook à nghe anh nói anh thật sự không muốn ra tay a-anh không hiểu tại sao...."" Được rồi!!! Đây là lần thứ hai rồi Taehyung à!! Anh đã từng nói em là bông tuyết trắng của anh mà đúng không???"" Đúng"JungKook lúc này như điên như dại mà cười phá lên." Đúng bông tuyết trắng nó đẹp. Nó tinh tế mọi người đều thích nó.... Nhưng anh biết gì không nếu bông tuyết gặp mặt trời sẽ tan dù kiên cường tới đâu nó cũng chẳng về hình dáng ban đầu được.... Cô ta chính là mặt trời còn anh là bầu trời..." Cậu lần lượt chỉ về phía ả rồi tới hắn. Tiếp theo lại là chính bản thân mình." Anh luôn đứng sao cô ta luôn bảo vệ che chở cho cổ. Và em chính là bông tuyết tội nghiệp ấy."…
"Anh nguyện bên em cả một đời."Dù em có phải ra đi ở cái tuổi trẻ trung và mãn nguyện như thế này, thì anh vẫn không nhắm mắt bỏ em lại phía sau, để đi cùng em tới một thế giới mới. Anh luôn hiểu rằng trong khoảnh khắc này là đớn đau, nhưng anh vẫn muốn níu lấy em về phía anh, để được bên cạnh em lâu hơn chút nữa.Bệnh tật làm em đau đến chết đi, thì khi cách xa em cả một thế giới, anh lại càng đau mà chẳng thể chết.Anh sẽ sống vì chính mình, vì những điều anh vẫn muốn làm, và sống cả phần đời của người anh thương."Anh yêu em."Và anh chẳng bước tiếp cùng ai nữa.…
Trời đang mưa phùn, Liên cảm nhận rõ độ ẩm không khí. Đôi tay cô mềm hơn, làn da cũng ẩm ướt một cách dễ chịu. Thời tiết ở miền Bắc đang dần chuyển sang mùa hè. Liên cố níu giữ chút không khí se lạnh, dịu dàng cuối cùng của mùa xuân này. Liên nhận ra mình để quên chiếc ô trên phòng làm việc. Cô chạy vội vào thang máy, lên tầng năm - phòng làm việc của cô, nhưng bảo vệ đã khóa cửa. Cô lững thững đi xuống, thôi thì đành đội mưa một hôm, dù sao trạm xe buýt cũng gần đây. Những hạt mưa li ti làm mờ đôi mắt kính. Đây vốn là sự bất tiện của mấy đứa cận thị như Liên. Cô tháo kính, nhìn đường lờ mờ, mưa đọng trên đôi mi.…
Tác giả: Eunmin aka Tử VũThể loại: cổ trang, ngược, cung đình.Trích lời bài hát từ: Tự Tâm - Canh Ba và Nước chảy hoa trôiNhân vật: Bốn con người trong phim ngắn Nước Chảy Hoa TrôiCảm hứng lấy từ cả ba sản phẩm, mọi thứ chỉ là suy nghĩ và cảm xúc của tui, ai không thích có thể không đọc. KHÔNG WAR, không xúc phạm bất kì ai. Đây chỉ là một câu truyện để thỏa đam mê.----------- Văn án----------"Dòng nước mắt tuôn rơiTình như cánh hoa nhẹ trôiTheo bóng người về nơi cuối chân trờiNát tan cõi lòng ta,yêu thế nhưng cơ màChỉ nhận lại bao nhiêu xót xa Mặc Quân nhìn theo bóng lưng của vị đế vương cao ngạo kia xa dần, giữa trời phủ đầy tuyết trắng chỉ còn lại thân hình mảnh mai của cô gái ấy. Nàng gào khóc trong sự tận cùng của tuyệt vọng, nhưng chẳng thể níu giữ lại người nam nhân ấy. "Chỉ còn mình ta nơi đây đau đến tận cùng.Dặn lòng không còn thương, còn nhớ, nhưng chẳng thể nào ngăn trái tim lạiChưa một ai thật lòng thương taDặn lòng không còn thương, còn nhớ, cớ sao hy vọng đến cố chấpNhạt nhòa bờ mi trong giấc mộng siĐừng chờ nữa ai ơi, họ thương người khác rồi." Anh vẫn lẳng lặng ẩn mình trong bóng đêm nhìn thân hình nhỏ bé của Lam Ngọc độc trong tuyết trắng. Cũng giống như anh của trước đây, chờ đợi một người trong vô vọng dù biết là si mộng. Chờ đợi một người không thuộc về mình."Trần gian vấn vương gìChìm trong đắng cay biệt lyNgười mất rồi bầu trời đêm vỡ đôiKhép tương tư lại thôi, lặng thầm nhìn xa xôiNước mắt rơi cánh hoa vỡ đôi…
"Nếu ngày mai tớ chết thì sao nhỉ?"Tôi ngẩng đầu nhìn em, lòng trĩu nặng. Hinata cười ngây ngô đáp lại, tựa như những dòng chữ nắn nót em ghi trên mẩu giấy chỉ đơn thuần như vệt nắng thu óng ánh, hay một cơn gió lang thang không chốn về.Tôi nắm lấy tay em, siết lấy thật chặt, mười ngón đan xen nhau.- Tớ không biết, nhưng chắc chắn, tớ sẽ níu cậu lại.Mắt em đỏ hoe, tôi chết lặng.....Hinata bị sang chấn tâm lý sau vụ tai nạn khiến em mất đi người cha. Em không nói, hai chân bị liệt và từ chối tiếp xúc với bất cứ ai.Cho tới khi em gặp lại cậu bé năm ấy.Kageyama cao ráo, điển trai, là người đã mang cho em hi vọng duy nhất.Anh gối đầu lên đùi, lặng lẽ siết chặt tay em, cánh môi mềm mại hôn miết lên từng ngón tay mảnh khảnh.- Đừng cố rời khỏi tớ nữa..Em vò đầu chàng trai nọ, tay khó khăn viết ra một dòng trên giấy.- Tớ không đau.Anh không nói gì, chỉ đón lấy cây bút kia, viết xuống một dòng chữ nhỏ xiêu vẹo.- Tớ đau.Em nhìn anh chăm chú, hai gò má đỏ bừng.Lại một mùa thu nữa đi qua, cái chết đối với em dần trở nên đáng sợ..Sợ sẽ không được gặp anh, được nắm tay anh, được nghe anh thủ thỉ về bao chuyện thú vị trên đời..Sợ..sẽ không thể nhìn thấy anh lần nữa.Gặp được anh là điều may mắn nhất trên đời..Thương anh nhiều, Kageyama Tobio.Kí tên.Kageyama Shouyou.…