Công chúa nhỏ
Mùa hè năm tám tuổi, con ngõ nhỏ của công viên rợp bóng cây ngô đồng.Những tán lá đung đưa trong gió, ánh nắng lọt qua từng kẽ lá, in những mảng sáng loang lổ trên bậc thềm ghế đáThẩm Dục ngồi thu lu trên bậc thềm ấy, đôi tay gác lên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm về phía đối diện.Một cái bóng nhỏ nhắn lao ra - Lục Lệ.Cô bé mặc chiếc váy hoa xanh nhạt, tay ôm một con mèo hoang, vừa chạy vừa cười."A Dục! Cậu xem này, nó thích tớ!"Giọng cô bé lanh lảnh, sáng hơn cả nắng tháng sáu.Cậu bé không trả lời ngay, chỉ đứng dậy bước lại gần, cúi xuống nhìn con mèo trong tay cô. Đôi mắt đen của cậu phản chiếu hình ảnh cô bé - tóc hơi rối, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời."Đừng ôm nó nữa." Cậu nói khẽ."Vì sao?""Vì nó sẽ cào cậu. Hoặc bỏ đi."Lục Lệ cười khúc khích. "Không đâu. Nó sẽ ở bên tớ."Thẩm Dục không tranh luận. Cậu chỉ đưa tay ra, chạm vào con mèo, rồi bất ngờ... giật lấy nó khỏi tay Lục Lệ."Ê! Trả đây!" Cô bé la lên."Không." Cậu ôm con mèo sát vào ngực, ánh mắt bình thản nhưng bàn tay siết chặt đến mức con mèo khẽ rít lên. "Nếu nó ở với tớ, cậu sẽ không bị thương. Và nó... sẽ không bỏ đi."Cô bé nhíu mày, chưa kịp giận thì cậu đã chìa con mèo lại. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lặng lẽ hình thành trong tâm trí Thẩm Dục - thứ gì cậu muốn giữ, sẽ không bao giờ được phép rời khỏi tay mình.Nhiều năm sau, ký ức về mùa hè năm ấy vẫn hiện rõ trong đầu Thẩm Dục, như một thước phim cũ không bao giờ phai.Khi đó, cậu chưa biết rằng mình sẽ áp dụng "bà…