Hóa ra anh luôn ở đó
Có những ký ức không biến mất chỉ là, ta đã không còn đủ can đảm để nhớ lại. Với An Hy, điều đó đã đúng. Một phần thanh xuân của cô đã bị niêm phong, cất vào một góc rất sâu trong tâm trí sau một tai nạn cô chẳng còn nhớ rõ. Cô không biết mình đã từng yêu ai, từng đau vì ai, chỉ biết rằng mỗi khi nghe thấy tiếng mưa chạm vào cửa kính, tim lại có chút gì đó chùng xuống, điều đó như thể quên mất một lời hẹn rất quan trọng.Cô không đi tìm quá khứ, cũng chẳng mong tìm lại điều gì. Cho đến một ngày... trong cuốn sách cũ tình cờ tìm được ở một hiệu sách ven đường, cô thấy một tờ giấy gấp làm tư, kẹp giữa hai trang giấy vàng úa là những dòng chữ khiến người ta vừa khó chịu vừa bất ngờ, đi từ cảm xúc này sang cảm xúc khác rồi vỡ òa cảm xúc."Nếu một ngày em quên anh thật rồi, thì hãy cứ sống tiếp...Nhưng nếu con tim em vẫn lặng đi khi nghe bản nhạc ấy,thì có thể... em vẫn còn yêu."Không ký tên. Không ngày tháng.Nhưng lạ thay... nước mắt cô rơi xuống dòng chữ ấy, như một phản xạ chẳng cần lý do.Từ đó, cô bắt đầu nhận ra... có điều gì đó trong cuộc sống vốn dĩ rất lặng của mình, đang thì thầm gọi tên một ai đó.Một chiếc ghế gỗ ở trạm xe buýt cũ.Một bản nhạc không lời phát ra từ cửa tiệm trà ấm áp mỗi chiều mưa.Một ánh nhìn xa lạ nhưng dịu dàng đến lạ thường. Mọi thứ đều rất nhẹ nhàng không vội vàng, không náo động. Nhưng cứ từng chút một, những điều đó đang chạm vào cô, và dần gợi lên một cái tên mà trái tim cô chưa từng thực sự quên: Chu Minh Phong. Cô từng yêu anh bằng tất c…