kooklinh | mừn iu nhao đi
- kooklinh nạ…
- kooklinh nạ…
Chỗ mình đăng những câu truyện ngẫu hứng của bản thân. Là một con siêu cấp lười biếng nên toàn Drop và đây là chỗ mình vứt con đẻ mìnhcp chính: JoseVictor, JackNaib…
Credit ảnh by @RSFTeam Tình yêu tuổi 17 là tình yêu đẹp nhất" , thanh xuân thứ 17 của mỗi người, ai cũng muốn có 1 bờ vai sát cánh bên mình, chở che, yêu thương, với bao cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Thế người ta mới bảo tình yêu tuổi học trò không có gì có thể sánh bằng." Chủ đề chính của câu chuyện này xoay quanh về 2 cô cậu học sinh cấp 3- 1 cuộc tình định mệnh chăng ? "Trái Đất tròn không gì là không thể" câu nói ấy đã trở thành sự thật. Sau 10 năm đợi chờ, 10 năm mòn mỏi ấy, họ lại gặp nhau. Ai mà biết được chứ, cõ lẽ họ đã quên đi hình ảnh của người mình thầm thương năm nào rồi. Nhưng, Anh cảm nhận được những hành động nhỏ của cô, cử chỉ ấy cứ như cô bé 7 tuổi hồi đó, cảm giác mông lung, nhịp nhàng không sao tả được. Nhưng rồi nó lại vụt tắt chính vì niềm tin gặp lại cô bé 7 tuổi năm nào quá ít ỏi. Cô, một cô bé tri thức và giàu tình cảm có lẽ cũng sẽ không thể quên 'cậu bé 7 tuổi' được. Mong các bạn đọc và ủng hộ cho mình :)))…
Tình yêu vô vọng như sao băng vụt sáng qua đời dài thăm thẳm. Nó trượt khỏi tim đau nhói, lại cũng lặng lẽ xiết bao vào mùa đông năm ấy rồi cả tận vô vàn mùa đông sau.Vỡ tan hết rồi, thương yêu của anh!…
_Sâu thẩm từ trong thâm tâm cậu nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ yêu cô nhiều như thế, lí trí đã lấn át cảm xúc khiến nó trở nên rẻ mạt và buồn cười, kì lạ thay bất cứ thứ gì trên đời cậu nghĩ rằng " nếu như cố gắng sẽ có được" ngay bây giờ cô ấy ở trước mắt cậu, nhưng cậu lại để vụt mất cô ấy, cô ấy mong cậu nhìn cô một lần cậu lại ngó lơ không đếm xỉa, để bây giờ mất cô rồi cậu mới biết trân trọng_Từ bé, cô đã rất cô đơn, một mình không ai nương tựa, dựa vào thực lực mà phấn đấu lăn lộn cuộc sống, một cuộc sống ảm đạm..Đó là lần đầu tiên cô có cảm giác vui sướng khi nhìn thấy bầu trời, trái tim cô đập rộn ràng trong vô thức, cô chưa bao giờ tin câu "vừa nhìn đã yêu" nhưng đáng xấu hổ làm sao cô đã rơi vào cạm bẫy đó chỉ bởi một nụ cười, để rồi cả đời sau luôn mắc kẹt trong cái cảm giác thức thời ấy...…
Tác giả : Tư Vi Mễ Khả ( là mình)Tình yêu... Tôi sợ nó lắm. Tôi sợ nó lại làm tổn thương như cách mà nó đã từng. Dằn xé, dày vò trái tim đang ứa máu từng ngày. Sợ tổn thương, sợ thất vọng, sợ phải rơi nước mắt vì một người không đáng. Anh... Không phải hotboy, cũng không phải soái ca. Nhưng, anh là chàng trai mà tôi rất sợ khi vụt mất. Anh là người duy nhất tôi tin tưởng, yêu thuơng sau cuộc tình vội vàng kia. Anh nhẹ nhàng, ấm áp nhưng rát trưởng thành. Tôi như một đứa trẻ mỗi khi bên anh. Một cảm giác an toàn mà tôi chưa từng có. Tôi... Lúc tôi chưa gặp anh, người con trai mà tôi yêu thương. Anh không câu nệ về bề ngoài của tôi, anh chu đáo, đảm đang. Có lúc, tôi muốn được ở bên anh mãi mãi, để được anh chăm sóc và lo lắng. Để được yêu thương ai đó. Tôi cũng sợ, một ngày nào đó, anh cũng như cậu ta, bỏ tôi đi, để tôi mỗi đêm ngồi lục lại đóng tin nhắn, tự khóc, tự cười rồi tự an ủi bản thân : "Đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi! ". Tự một mình thức dậy mà không có ai bên cạnh, một mình nghe nhạc mà không có ai để san sẻ tai nghe, không còn ai mỗi đêm thức khuya chỉ để nghe mình kể chuyện trên trời dưới đất. Sợ lại cảm thấy cô đơn, lạc lõng như thể cả thân mình đang chìm trong lòng nước thẳm mà không có ai nắm tay kéo lên. Chơi vơiLạc lõngMột mình! Rồi Sài Gòn lại chìm vào cô đơn như em. Chìm vào sự tối tăm, lãnh đạm như em. Em từng mạnh mẽ, kiên cường. Nhưng sao giờ, chỉ như một cành bồ công anh như vậy. Yếu đuối và mỏng quanh biết mấy!…
"xin hãy quên tôi đi, quên đi những điều tôi đã làm cho em, xin đừng nhớ đến những thứ kỉ niệm đau lòng đó.hãy đem tất cả vứt đi."…