Lag tí xíu
chỉ 1 chút lag trong phim thôi…
Texte impromptu||IDV
Khi tất cả những cảm xúc rời rạc hình thành, gộp lại như câu từ xếp thẳng hàng ra những mẩu văn, chẳng ai biết được câu chữ ấy đã thành gì.…
[JobBas- Denkron] Doctor Come Here
Tiêu đề: Doctor come here(bác Sĩ hãy đến đây ) chuyện lấy cảm hứng về cảnh ở 4minute fancon…
(Chiến Bác) Phát sóng trực tiếp_QT
Tên: Nhớ một lần Tiêu Chiến phát sóng trực tiếp lật xe xuất quỹ sự kiệnLink gốc: https://aizhenzhunaichahaishibingmeishi.lofter.com/post/1e414552_1c6621cd9?fbclid=IwAR3ujnsSRt3_y8giTLzaCu__eUVPrZyGdUDxA0PCn6ntuQ9SZDqdbA2GGE0Thể loại: Phát sóng trực tiếp, đoản văn, OOC.…
Hay Là Chúng Ta Cứ Hận Nhau Đi
Nếu bạn muốn tìm đến cái chết, cách đơn giản nhất cứ đến trước mặt Doãn Thập Thiếu nhắc đến ba chữ "Quý Mộng Nhiên" Nhưng đó vẫn còn được xem là chết đẹp, chết nhẹ rồi ấy! Nếu muốn trãi nghiệm cảm giác CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY, DIỆT TỘC là gì thì cứ chạm đến Quý Mộng Nhiên ^^ đảm bảo sẽ được free một vé!Hắn là ác ma trong ác ma, hắn thao túng mọi thứ ở mọi nơi mà nàng đi qua, từng bước dồn ép nàng, không cho nàng được phép kháng cự hay cầu xin, nàng chỉ có thể thuần phục dưới chân hắn một cách nhục nhã.. Năm đó, nàng tròn 14 tuổi, ở cái tuổi thơ ngây, mộng mơ ấy đã chứng kiến quá nhiều thứ khủng khiếp, cha mất, mẹ tự vẫn, anh trai cũng qua đời, chị gái cũng trở mặt thành thù... còn hắn đứng trên cao nhìn nàng dãy dũa, hắn nói: Đến bên cạnh anh - Nhiên tựa như chẳng phải mọi chuyện do hắn gây ra, nàng hận hắn, không có một giây phút nào nàng thôi suy nghĩ về cách giết hắn. Còn hắn chỉ cười cợt trêu đùa :" Tôi đợi em đến lấy mạng tôi" Ngày đó, dưới góc cây đỗ quyên, lần đầu tiên hắn biết được thì ra trên đời này cũng có thần tiên, nàng xinh đẹp thuần khiết, khác xa so với thế giới đen tối của hắn, vẻ đẹp của nàng không gì sánh bằng, tuy vậy ánh mắt của nàng lại không phù hợp với độ tuổi đó, yêu mị quật cường, hắn xác định rồi, đợi khi nàng lớn lên, nàng phải là của hắn...…
Không Lối Thoát
"Gia tộc chúng ta đã bắt đầu cuộc sống ẩn mình từ khoảng 1000 năm về trước" - Đó là lời mở đầu cho mọi câu chuyện mà trước khi ông nội kể cho tôi nghe về những câu truyện xa xưa nào đó ở trong tộc luôn lặp lại. Nhiều lần tôi cố hỏi lí do vì sao chúng tôi mãi chỉ được phép sống trong khu rừng lá kim quanh năm bị tuyết bao phủ này mà không thể giao lưu hoặc bước chân sang những lãnh địa khác. Nhưng cứ mỗi khi tôi hỏi như vậy thì mặt ông nội lại nhanh chóng biến sắc, sau đó sẽ cực kì tức giận. Cho đến một buổi chiều khi tôi trở về nhà sau buổi trượt băng cùng Anna ở hồ Eira ..........Hơn chừng 70 người đàn ông cao lớn, mặc vest đen và đeo kính râm cùng màu che gần nữa khuôn mặt đang bao vây làng của chúng tôi.Mỗi người bọn họ đều cầm một thanh sát khí đen ngòm mà ông hay miêu tả với tôi rằng đó được gọi là súng. Và lúc này, bọn chúng đang dí cả 4 đầu súng lạnh lẽo vào đầu ông nội, còn những người khác trong tộc đều bị chúng bắt quỳ gối và ép đặt hai tay lên đầu. Ông nội đã trông thấy tôi và Anna từ xaÔng cố hét một cách tuyệt vọng: "chạy mau, chạy mau"Tôi gần như hoá ngốc bởi khung cảnh kinh hoàng trước mắt mình , cả Anna bên cạnh lúc này chân cũng như hoá đá mà đứng trơ ra!Ông nội vẫn cố gắng gào lên "chạy đi" mặc cho bọn chúng liên tục dùng đầu súng đập vào mặt và đầu ông...Nhưng chân tôi cứ run lên bần bật và tôi không thể nào tiếp ứng được lời cảnh báo đó, chỉ biết bất lực trợn tròn mắt đứng hình bị bọn áo đen lôi kéo, thô lỗ vức ngã ra đất.…