Vì Đâu Nặng Tình Như Thế
Đam mỹ…
Đam mỹ…
Đọc đi rồi biết…
Cô là 1 thủ lĩnh nhà thi đấu Kawao , vừa là 1 pháp sư . Sẽ xảy ra chuyện gì ???…
chán…
Đây vô đọc đi…
Cô là người rất đỗi bình thường, từ dung mạo đến học thức. Nhưng sâu thẩm trong nội tâm cô thì không hề tầm thường. Từ nhỏ đến lớn, cô được chứng kiến không biết bao nhiêu là số phận, nghịch cảnh éo le. Và cô nhận ra rằng trên cuộc đời này, không có bất cứ thứ gì sẽ trường tồn mãi mãi. Và đương nhiên ngay cả tình yêu cũng không ngoại lệ ! Vì thế, trong tâm trí cô luôn nói rằng: " Dù cho có gặp thử thách khó khăn đến mấy cô cũng sẽ vượt qua, vì cô không muốn dựa dẫm vào một ai cả !" Tư tưởng ấy đã đeo bám cô suốt ngần mười mấy năm. Đến khi gặp anh, trước sự quan tâm bá đạo, sự lo lắng mãnh liệt của anh, liệu anh có làm cho cô tin tưởng vào tình yêu là thứ có thể trường tồn mãi hay không???…
*Truyện dịch chưa coá sự cho phép của tác giả mong m.n không mang đi nơi khác.Kiếp trước, hàng xóm trúc mã từ hồn cưới nữ nhân khác trước ngày thành thân, Hoa Manh nhìn hắn khoác áo cưới, thành thân với con gái trưởng công chúa đương triều, nàng lựa chọn bỏ mặc tất cả treo cổ tự tử kết thúc sinh mệnh.Nhưng sau khi chết linh hồn phiêu phù ở thế gian này hai mươi năm, nàng mới biết. Thánh thượng không con, muốn nhận con trai của trưởng công chúa và trúc mã của nàng làm người thừa kế.Lần nữa mở mắt, Hoa manh trở lại ngày bị từ hôn.Treo cổ tự tử? Không thể nào!Nghe nói Thánh thượng muốn chọn tú nữ, mà trong tay có giữ nước linh tuyền có thể giải bách độc, lại có thể chất gia truyền dễ mang thai, Hoa Manh: Tiến cung! Nhất định phải tiến cung! Sinh nhi tử, nhất định phải thay đổi vận mệnh không con của Thánh thượng, đập nát tra nam tiện nữ mơ mọng hoàng vị._____________________________________Lần đầu dịch mong m.n ủng hộ.Tĩnh An Đế: Sinh con trai, thăng phẩm vị.Mấy năm sau...Đã sinh bốn người con trai Hoa Hoàng Hậu: Hoàng Thượng, thần thiếp lại có thai rồi.Tĩnh An Đế cảm thấy run lên, ngữ khí cưng chiều: Trẫm cảm thấy, hoàng hậu nên sinh công chúa rồi.…