Hãy xem như chưa từng có em_Diệc Mẫn.
Vào đọc thì biết...…
Vào đọc thì biết...…
Tác giả:Thanh Y Bàng BàngThể loại:Sắc, Đam Mỹ, Điền Văn, Phương Tây, SủngNguồn:haebalagi1306.wordpress.comBiên tập: QuétTình trạng bản gốc: Hoàn 40 chương + 1 PNGiới thiệu:Bạn có hiểu được cảm giác của một người cực kì đẹp trai không?Chính là ai cũng muốn lại gần làm quen, ai cũng muốn có quan hệ với hắn, nhưng chỉ là trên giường chứ không phải như bạn đời...Lại còn có thể đối mặt với việc có người sẵn sàng cướp sắc nữa chứ....Haiiii, biết làm sao giờ, chỉ vì quá đẹp trai...Ghi chú: Thụ là người Trung Quốc, vì mẹ tái giá nên chuyển tới Litva. Sau vì lý do cá nhân nên chuyển từ thủ đô Vilnius tới Alytus và gặp công ở đây. Xong rồi bla bla bla hai người yêu nhau.…
Lưu Ngọc Diệp từ nhỏ đã được lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.Biến cố ập đến bọn chúng nhẫn tâm khiến nàng mất đi tất cả.Nàng thề họ sẽ trả giá vì điều đó.Nhưng khi trả thù xong thế giới chẳng còn gì níu giữ nàng cả,thế thì nàng sẽ đi gặp cha mẹ mình để được lao vào vòng tay ấm ấp của họ.Trời cao cho nàng cơ hội để gặp lại cha mẹ nhưng đánh đổi sẽ là gì ?Đời người ai cũng sẽ trải qua thất tình lục dục và nàng cũng như thế.Ai có thể cho nàng một mái ấm gia đình..phải chăng mọi việc đều đã được định theo ý trời... khổ đau qua đi hạnh phúc sẽ đến.…
Sau khi kết thúc thể loại AllKook _ Yêu em mất rồi thì con au dễ thương cute này muốn tìm cảm hứng mới nên cho ra truyện dài tập Cánh hoa lặng lẽ rơi. Mong rằng các thím hãy ủng hộ cho ta nhé- Những cánh hoa rơi xuống tạo nên một khung cảnh cực kì huyền ảo. Cậu đứng đó lặng lẽ rơi nước mắt nhìn người con trai quay lưng bước đi nhưng chính bản thân chẳng thể là được gì, không dám níu kéo cũng chẳng thể lặng lẽ đi theo, chỉ biết đứng im nhìn người mình yêu suốt 8 năm trời khuất bóng sau những cánh hoa diệp anh đào. Thất vọng và chán chường cậu quyết định rời đi đến một thành phố mới bắt đầu lại cuộc sống khác._ Chuyện gì sẽ xảy ra mời mọi người đón đọc truyện của ta nhé Bút danh mới dành cho truyện mới : Tiểu Mộc Tỉ…
Vì tôi là con gái, tôi có quyền được yêu và tìm một người phù hợp cho chính mình, tôi tìm thấy anh trong những tiết học, nhìn anh khi anh ngủ, hỏi han khi anh lo lắng về một chuyện gì đó. Anh cũng đáp lại sự quan tâm của tôi, anh cũng đối tốt lại với tôi nhưng... cái duy nhất mà tôi cần là anh, là tình cảm của anh. Anh yêu bạn tôi, tôi lại yêu anh. Nếu tôi phải ra đi, xin hãy níu tôi lại, dù chỉ với tư cách là bạn bè cũng được.... Tôi như một cành hoa ly trắng, lúc mỏng manh yếu đuối, lúc lại vùng dậy mãnh liệt. Nếu anh muốn quay lại, xin hãy nhớ, "ta đã đổi thay"...…
Em, ôm mối tình câm lặng suốt thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Người ấy đi, em cũng biến thành đám mây bồng bềnh phiêu bạt, mơ hồ, mông lung... Mười chín năm trời lớn lên cùng người ấy, lại mất mấy năm trời để thực hiện tất cả những ươc mơ của người ấy... Có phải người ấy mang anh về xoa dịu trái tim em? Anh, ôm nỗi nhớ nhung em dù chỉ gặp nhau một lần duy nhất. Nhiều năm sau gặp lại, em vẫn như một nỗi ám ảnh mơ hồ, níu giữ anh kể cả khi anh chìm vào giấc ngủ, để rồi sau đó, anh trờ thành kẻ ngốc vì cứ mải miết đi theo đấu chân em. Có sao đâu khi anh nói, chỉ cần anh yêu em là đủ... Khi em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, em có biết rằng, người đứng trên lầu lại ngắm em...…
Tác giả: Đại Phong ChíVăn án:Triều Lam quyết tâm đón ba mẹ đang "mắc kẹt" trong viện dưỡng lão tới thành phố khác, thì bị dính vào một vụ án giết người không thể thoát thân. Khi vụ án được điều tra và sự thật được phơi bày, cô phát hiện rằng mọi thứ mình quen thuộc chỉ là ảo ảnh. Sự giả tảo của ba cô, sự kiên trì của mẹ cô và muôn hình muôn vẻ bản chất đằng sau các gia đình khác trong viện dưỡng lão đã hết lần này đến lần khác lật đổ nhận thức của cô, nhưng khi cô muốn chấp nhận hiện thực thì mọi thứ bỗng chốc biến thành sự hối hận. Cô muốn bù đắp, níu kéo, nhưng năm tháng không cho phép cô quay đầu. Cô nên đối mặt với chính mình như nào? Đâu mới là hướng đi tương lai của cuộc đời.…
" Adorable home " - cuộc sống vợ chồng trong game ấy thì tôi cũng đã trải nghiệm rồi nhưng được cảm nhận " Real love " thì vẫn chưa.Nếu không là anh, sẽ không ai có thể khiến em hạnh phúc. Từ khi vấp ngã vào tình yêu này thì em không nghĩ là bản thân mình có thể một lần nữa phải lòng ai đó. Sao anh chưa từng nghĩ một lần cho em?... Chưa từng thử học cách yêu em, chỉ có mãi em là tự cố gắng với tình yêu của mình. Thật sự tình yêu này là không thể sao?- " Jeon Jungkook? Đoạn tình ái này em không thể níu giữ nữa rồi. "…
Xuyên việt trở thành một quốc gia chi Vương, tôn phi tưởng tượng lấy say nằm mỹ nhân đầu gối, tỉnh chưởng thiên hạ quyền.Nhưng là tàn nhẫn địch nhân đánh đến tận cửa đã đến, muốn cướp hắn lương thực, đốt phòng của hắn, giết người của hắn, còn muốn chiếm lấy hắn nũng nịu Tiểu Kiều. Mẹ... Vong quốc chi quân vận mệnh bi thảm, chính hướng hắn bức đến.May mắn, tôn phi có kim đùi —— tiến vào Diablo thế giới, vất vả đi train level, đem trong trò chơi năng lực thậm chí là trang bị, đưa đến sự thật.Đây là một đoạn sử thượng nhất dâm đãng nhất hèn mọn bỉ ổi cũng là nóng nhất huyết chấn động nhất đế quốc dưỡng thành sử.————…
"Anh nguyện bên em cả một đời."Dù em có phải ra đi ở cái tuổi trẻ trung và mãn nguyện như thế này, thì anh vẫn không nhắm mắt bỏ em lại phía sau, để đi cùng em tới một thế giới mới. Anh luôn hiểu rằng trong khoảnh khắc này là đớn đau, nhưng anh vẫn muốn níu lấy em về phía anh, để được bên cạnh em lâu hơn chút nữa.Bệnh tật làm em đau đến chết đi, thì khi cách xa em cả một thế giới, anh lại càng đau mà chẳng thể chết.Anh sẽ sống vì chính mình, vì những điều anh vẫn muốn làm, và sống cả phần đời của người anh thương."Anh yêu em."Và anh chẳng bước tiếp cùng ai nữa.…
Nó-Linh được sống trong sung túc từ bé, gia đình nó đã từng rất hạnh phúc, sống trong nhung lụa như vậy hẳn là bao người trong chúng ta cũng từng ao ước. Nó được cưng chiều, nâng niu như "bảo vật" nhưng đâu thể cứ nhìn bên ngoài mà đánh giá được. Phải được tận mắt nhìn thấy, tận tay cảm nhận, tận tai thấu cảm thì mới hiểu được phần nào đau đớn trong nó... Đâu phải "bảo vật" lúc nào cũng đẹp và lấp lánh... mấy ai biết được sâu trong trái tim nó đang rỉ máu? Anh-Minh người bạn luôn bên nó nhưng rồi sau bao năm gặp lại... liệu trái tim trân thành và ấm áp của anh có đủ để khỏa lấp nỗi đau trong quá khứ của nó?…
Sau 1 lần quay ngược lại thời gian , takemichi đã gây ra một lỗi lầm không sửa lại được , mặc dù mọi người trong băng touma đã cố gắng níu kéo cậu ở lại . Nhưng cậu vẫn cảm thấy lỗi lầm Của mình là quá lớn, cậu bắt buộc phải làm gì đó và rời băng ( để sữa chữa lỗi lầm này ). Nhưng hôm ấy , draken chợt thấy thoáng qua một bóng người quen thuộc và rồi cậu gặp Takemichi ! Nhưng là một takemichi khác hoàn toàn ngày ấy....( câu truyện do con t/g nghĩ ra , vì đây lần đâu tui viết truyện nên mọi người thông cảm nên có sai sót khiến người đọc cảm thấy khó chịu ..v.v. Thì tui xin phép so rì trước 👉😑👈 )…
Đây là câu chuyện không phải của riêng tôi. Đây là những mảnh cảm xúc của những người thân yêu của tôi, những suy nghĩ của riêng tôi :))) lời bài hát ở dưới tôi khá thích, tuy nó không liên quan gì tới câu chuyện vì lúc viết những lời này tôi thật sự cũng chưa hình dung được câu chuyện của mình như thế nào nữa :> Mưa đang ngập dâng lối về. Không gian giường như rất lạnh.Anh và em biết rằng... đêm nay đêm cuối ta còn nhau..Anh thường hay nói rằng... Tình yêu của anh chỉ thuộc về em.Em tin rằng anh chỉ yêu... yêu mình em.Tận sâu trong lòng anh giờ đây còn có em.Sâu trong đôi mắt ấy là những gì tình yêu hỡi, chỉ thấy anh muốn xa mãi em thật rồi.Có lẽ ai đó đang chờ anh trở về.Về đi anh để những suy nghĩ không còn làm bận tậm. Em đã biết em mất anh thật rồi.Có níu kéo chỉ khiến yêu thương anh trao em không thật lòng....Trời mưa hãy xóa hết dấu vết qua rồi .. của đôi taXóa đi những đau sót trong em.Xóa, hãy xóa đi. em đang trong cõi u mê ( "xóa", Bee.T )…
Giữa biết bao con người liệu ta có gặp dk nhau? Gặp nhau rồi liệu có bên nhau dk k? Bên nhau rồi sẽ ra sao? Có hạnh phúc k? Con người đến dk với nhau cx bởi cải duyên phận còn bên nhau hay không là do bản thân chúng ta. Chỉ cần gió thì chuông sẽ kêu...Chỉ cần niềm tin hạnh phúc sẽ đong đầy........Hãy trân trọng những gì mik đang có bởi có thể 1 ngày nào đó mik sẽ mất đi. Không có hì có thể bên ta mãi mãi nếu ta không giữ gìn,nâng niu,trân trọng và bảo vệ chúngNgười làm bạn cườilà người yêu bạn.........nhưng.......người làm bạn khóc mới là người bạn yêuHãy theo dõi câu chuyện này bởi mik sẽ viết thật chân thật,gần gũi vs c/s. Các bạn cứ thoải mái cho lời bình để mik biết mà cố gắng nhé. Thanks very much…
Phó Thâm một lần làm hoạt động tình nguyện giải cứu một bé nhân ngư không biết nói, bé nhân ngư rất thích hắn nha,mỗi ngay dều muốn hôn hôn thơm thơm 1 cái.Tiểu nhân ngư cũng thật kiều khí, một khi không vui sẽ lại nũng nịu trốn trong phòng tắm oa oa khóc tận đến khi Phó Thâm dỗ dỗ bé.Bé nhân ngư cũng sợ đau, vừa nghe đến Phó Thâm nói muốn dẫn bé đi chích liền biến về nguyên dạng ôm đuôi chạy trốn.Sau này bé nhân ngư có bảo bảo,bác sĩ bảo rằng thân thể quá kém, kiến nghị tiêm một mũi dinh dưỡng, không khéo bé nhân ngư lại nghe được.Bé hoảng sợ tới mức chạy trốn đến khi Phó Thâm tìm thấy tiểu nhân ngư trốn tránh trong biển nhạt cái chai,trong chai đầy nước mắt hóa thành trân châu."Sao nhỏ,chúng ta về nhà đi"Phó Thâm nhìn bé nhân ngư hốc mắt sưng đỏ đau lòng thâu trời xanh.Tiểu nhân ngư rụt rụt cái đuôi, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Phó Thâm, thăm dò ánh mắt hỏi:"Đừng bắt bé chích có được không"…
Có thể ở một thế giới nào đó thật sự tồn tại cái tình yêu mang tên " Thiên trường địa cửu". Nhưng ở thế giới của tôi cái khái niệm đó thật sự xa vời. Người ta có thể yêu nhau, thề sống chết bên nhau nhưng người ta cũng có thể quay lưng, có thể phản bội. Đã từng có một ai đó nói với tôi rằng "ước định chính là để phá hủy". Khi yêu, người ta sẽ hứa hẹn thật nhiều, sẽ nâng niu và trân trọng người đó như trân bảo quý hiếm. Nhưng hết yêu rồi, thì tất cả cũng chỉ còn hai chữ " đã từng". Tôi chưa từng trải nghiệm qua đâu. Nhưng cái tôi thấy thì chính là như vậy đấy. Có thể đó chỉ là một khía cạnh của tình yêu, sẽ còn có mặt khác nữa. Có thể sẽ có rất nhiều người yêu và hạnh phúc. Tôi không phủ nhận tình yêu. Bởi thực tế dù là mối tình đẹp hay xấu nó đều có ý nghĩa riêng của nó. Yêu là cuộc trải nghiệm của cả hai người. Cho dù cuối cùng có ra sao thì ít ra bạn cũng từng có thời gian hạnh phúc. Gặp nhau là do "duyên phận" chúng ta có duyên đi chung một đoạn đường cho dù không đến cuối cùng nhưng đã từng đi bên nhau không phải sao?…
"Nỗi buồn in trong timCòn đâu bao kỷ niệmCứ thế anh rời điĐể em cạn nước mắt"Ai thương ai nhớ ai ?Trong lòng này đã thấu , cớ sao , cớ sao , cớ sao xa nhau... Sau ngày định mệnh đó, tôi đã từng thề "không bao giờ đặt chân đến sân bay dù là nửa bước". "Thương nhau mình để đó , vì bước không thể xa hơn nữa" nhưng rồi mỗi khi nhìn lên bầu trời thấy "chiếc máy bay nào đó" cũng đủ khơi gợi lại bao kỷ niệm xưa, giờ chỉ mình tôi cùng nỗi đau âm ỉ bởi những tổn thương ai đó để lại sâu tận hồn tôi.Mỗi lần tâm tư khắc khoải tôi lại muốn thét lên: "thà người đừng đến hôm đó, thà người đừng nói lời yêu, thà người đừng chia tay như vậy..." thì có lẽ giờ đây đôi ta đã chung ngã, hạnh phúc cùng nhau.Dẫu hạnh phúc có mong manh như bồ công anh bay trong gió, em cũng xin nguyện trở lại ngày xưa để níu giữ chút kỷ niệm êm đềm cho đôi ta. Nhưng... Đúng người , sai thời điểm kết quả đau đớn đến tột cùng!…
Vì anh vụng về níu giữ nên mới lạc mất trái tim em...Ngàn lần anh vẫn muốn nói...Anh chỉ có một Loveteam duy nhất!Chỉ một Kathniel!Trái tim anh chỉ có một chỗ trống duy nhất..Chỉ dành cho mình em!**************Author: Mi Sang ParkRating: 15+ (ghi thế thôi chứ ai đọc chẳng được)Casting: Daniel, Kathryn, Sarah,...Pairing: Kathniel (Kathryn - Daniel)Disclaimer: Fic là của ad, cảm nhận là của memsThể loại: tùy cách nghĩ, nửa thực nửa ảo,...P/s: - Firstly, Fic có đề cập đến Sarah Carlos và Loveteam Sarniel nên nếu bạn nào không thích thì xin don't see, click back and don't war.- Secondly,Làm ơn chú ý phần Pairing, ad ghi rất rõ là Kathniel nhá, Sarah chỉ là bối cảnh và là bàn đạp cho tình yêu của Kathniel thôi, làm ơn đừng vì một cái FanFic mà lập hội anti Sarah, hãy yêu Kathniel bằng tình yêu chân chính và thông minh.- Finally, đây là một SHORT-FIC, chỉ có khoảng 4-5 chap thôi.…
Cô chăm sóc anh, cô ở bên cạnh lúc anh hôn mê. Đến lúc anh tỉnh lại vì có lí do, anh bỏ đi. Khi anh trở về anh đem theo sự lạnh lùng khác hẳn với lúc anh từng có. Anh dẫn theo tiểu tam về thì bất ngờ anh gặp lại cô. Mẹ anh ngăn cấm cô gặp anh, dùng mọi thứ để ức hiếp cô vì nghĩ cô không xứng đáng với anh. Gia đình cô cũng vì tiền mà ngăn cản cô tiếp cận anh. Tiểu tam dùng mọi kế hoạch, âm mưu để hãm hại cô. Mẹ anh bênh vực tiểu tam vì cho rằng tiểu tam hơn cô mọi thứ, cho rằng đây mới là người xứng đáng với anh. Hắn là thanh mai trúc mã của cô, luôn luôn bảo vệ cô từ nhỏ đến. Một ngày hắn biết cô đã thương một người khác, chỉ biết ngậm ngùi chúc phúc cho cô. Khi biết anh rời bỏ cô, hắn đã rất vui mừng nhưng rồi lại nhận ra cô sẽ không bao giờ thương ai khác ngoài anh. Hắn đành tiếp tục bảo vệ cô hỏi tiểu tam bởi vì hắn chỉ có thể làm được như vậy. Còn về phần anh, khi anh đủ sức để níu kéo cô lại, còn cô đã buông bỏ anh mà đi. Đến ngày mai, ai đợi ai...?…
Từ khi tôi cướp mất một giải Olympic Toán và một giải Hùng biện tiếng Anh thì cái tên lớp đối diện ngày càng ghét tôi hơn.Mỗi lần chạm mặt, hắn liền cho tôi cái ánh mắt đá xéo vô cùng rõ ràng, lúc nào cũng thích chứng tỏ mình ông đây là nhất.Haizz, tôi còn chưa hề coi cậu ta là kẻ thù vậy mà ngày nào Lục Chính Hoài cũng hận như không thể đem tôi nhổ cỏ tận gốc, đóng gói rồi vứt ra ngoài Trái đất vậy.Cho đến một ngày cái tên cố chấp kia lặng lẽ nhét milo và kẹo que vào học bàn tôi, không quản trời mưa cõng tôi cả quãng đường chỉ vì tôi nói muốn thắng cuộc thi đó.Tôi biết mình động tâm rồi.Sau đó chúng tôi yêu nhau, tình yêu ấy đẹp đến nỗi mọi cô gái đều phải ao ước bản thân sau này phải lấy được người như Lục Chính Hoài.Nhưng rồi cũng chính là vào mùa hè năm thứ 4 đại học, tôi tự tay hủy đi tình yêu mà bọn tôi nâng niu suốt ngần ấy trời .Tôi không chỉ tông chết em gái Lục Chính Hoài, mà còn khiến ba anh ấy đột quỵ một cách tức tưởi trong đống văn kiện ngập tràn nợ.…