TIỆM HOA TÌNH YÊU
GL…
ko hay đâu…
Warning:+OOC nặng+có H (nặng nhẹ thì tùy)+yếu tố BL+ HE Plot:Joseph-một thợ nhiếp ảnh gia luôn đi mọi nơi để tìm cho mình những tấm ảnh đẹp nhất.Aesop Carl- người đã lọt vào mắt xanh của vị nhiếp ảnh gia ấy.Joseph đã rất thích cậu ngay từ lần gặp đầu tiên,và ngài ấy cũng rất muốn Aesop sẽ làm người mẫu cho bức ảnh của ngài....Và vì một lý do nào đó,ngài ấy đã thương cậu trai ấy rồi....Nhưng mối tình này nào có được suôn sẻ....Mời các bạn đón đọc để biết thêm chi tiết nhé!!!>:333…
Fanfic, đừng mang ra áp đặt vs ngoài đời nhen ^^Các cp là sau khi tui đọc Rap Viet Series rồi bị cuồng và cũng rất kute nên tui ship luôn, ngược hay ko chưa biết hihi.Couple: BinzRikRhymJustTageGừngGTeeGonGillMCKTlinhDrawTyphFRICDếLăngYunoRickTonyLorAndyAk49…
[ Bầu trời bao la rộng lớn, ôm lấy vạn vật thế gian, lại không giữ nổi một ngọn gió ngược chiều. ]Hứa Thiếu Sinh hắn trên trời dưới đất cái gì cũng biết, cái gì cũng am hiểu tận cùng, là người suy nghĩ sâu sắc, nhìn thấu hồng trần. Duy chỉ có Lạc Phong của hắn, tâm trạng như nào, suy nghĩ ra sao, lòng chứa những gì, yêu hắn ra sao, hắn lại tuyệt đối không hay dù chỉ một chút. Trong lòng hắn luôn chấp nhất một quan niệm rằng, y là kẻ ngang bướng, trước sau đều thâm độc, một chút hảo ý cũng không có, chỉ biết tính toán thù hằn, khái niệm từ yêu hoàn toàn trống rỗng.Nhưng hắn vốn đâu ngờ rằng, y là vì hắn mà trở thành kẻ như vậy, vì hắn mà đem thiện lương của chính mình đánh đổi lấy những dòng nước mắt trong đêm đơn côi, vì hắn mà tự tay giết chết cậu thiếu niên ngây ngô si mê hắn đến quên cả bản thân ở dĩ vãng. Là hắn tự tay đem Lạc Phong hòa nhã, ấm áp của mình vứt bỏ, để rồi giờ đây nhận về một Châu Viễn Phong ương ngạnh, đa nghi. Sau tất cả, trái tim Hứa Thiếu Sinh vẫn luôn hướng về người con trai ấy, dẫu cho y có không còn như trước, tình cảm ấy chưa một lần đổi thay. Lần này, sẽ không còn có một cái tám năm nào nữa, hắn nhất định sẽ đem y giấu bên cạnh mình, giữ y ở bên mãi không xa.…
TRẢ TEST CHO COOKING TEAM…
cần tuyển!! giới hạn bốn người nữa thôi…