Cô đơn giữa Sài Gòn
"...Sài Gòn vốn đông đúc lắm, mà con người ta thì quá bận rộn, bận đến nỗi không còn muốn để ý đến những thứ xung quanh, người ta dễ dàng bơ nhau như người xa lạ, cứ từng người từng người lướt qua đời nhau, mới gặp nhau đấy rồi lại quên nhau, lại bị cuốn đi bởi những gồng xoay của cuộc đời. Vậy nên sống ở Sài Gòn dễ khiến con người ta cô đơn, lạc lõng,..."Một ngày có chút se lạnh ở Sài Gòn, mình cuộn tròn trong chăn, nhấm nhi từng nỗi buồn mơ hồ, để rồi viết nên bài cảm thức này. Mình không giỏi viết văn, ca từ không tinh tế lãng mạn, nhưng mình vẫn muốn viết, viết về những cảm xúc trong lòng mình, viết để thấy rằng nỗi cô đơn thật ra cũng là một món quà mà cuộc sống mang tặng chúng ta...…
Chuyện Về Quá Khứ
Hồi đó tôi học từ lớp một đến lớp năm với người con gái ngày đầu vào học tôi và người con gái xa lạ với nhau. Đến khoảng vavài tuần sau chúng tôi mới bắt đầu nói chuyện với nhau trở nên thân thiết đến năm tôi học lớp hai có những lúc tôi không làm bài được người con gái đó chỉ bài cho tôi tận tình. Đến hai năm cuối người con gái đó trở nên ranh ghét tôi đôi lúc người con gái đó lại giúp đỡ tôi những kỷ niệm mà ngày đầu quen biết nhau sau đến năm cuối trong một giờ kiểm tra người con gái đó viết tờ giấy truyền bài tôi làm cứ nhớ hoài những kỷ niệm ấy sau tôi thấy xao xuyến bất ngờ về người con gái đó và được kể xen kẽ với những gì đã xảy vào thời gian gần đây.…