[Duyên Gái] Thêu Duyên
"Một bông hoa nhỏ lửng lơ giữ đời...bèo trôi hoa nổi giữ dòng sông xanh...em ơi có nghe...em ơi có đợi...dưới trăng nghiên lệ...người xưa qua rồi."Một câu hát dằn vặt tâm thức Minh Nguyệt, cô gái 25 tuổi bỏ phố về vườn tìm lại ước mơ của chính mình là mở farm nông sản cho riêng bản thân. Liệu con đường đó có dẫn Minh Nguyệt đến thành công hay là một con đường khác đầy bụi bậm?Ps: gửi ai đó đọc được truyện này, có lẽ truyện nhiều lỗi chính tả (mình là bà hoàng chính tả) và sai dấu câu tại lâu lâu viết hăng quá phím tự nhảy không để ý. Viết có ên mình đọc, hổng ai đọc nên mình lười sửa, bạn có đọc được fic mà sai nhiều quá hãy cmt chửi mình để mình sửa cho bạn đọc dễ hơn. Chứ giờ mình chưa có động lựa sửa lỗi chính tả 😭…