Dư vị thanh xuân 💌
Tuổi 17- chúng ta bỏ lỡ những gì?Thanh xuân liệu sẽ mang hương vị ngọt ngào hay một chút buồn và tiếc nuối?......Nơi để lưu giữ những hồi ức thanh xuân tươi đẹp (... và cả bóng hình cậu năm ấy...)…
Tuổi 17- chúng ta bỏ lỡ những gì?Thanh xuân liệu sẽ mang hương vị ngọt ngào hay một chút buồn và tiếc nuối?......Nơi để lưu giữ những hồi ức thanh xuân tươi đẹp (... và cả bóng hình cậu năm ấy...)…
Tên: "Sau Khi Isekai Tôi Trở Thành Ma Vương"Tác giả: Miêu Miêu Thích Viết. Thể loại: Isekai, fantasy, nam chính, không cp, nguyên sang, phiêu lưu, hành động, xây dựng, làm ruộng, xuyên game (?), ảo tưởng, hài hước, phương Tây. Giới Thiệu Sau khi chết, tôi isekai đến một thế giới Fantasy xa lạ và bị chỉ (bắt) định (ép) trở thành Ma Vương đời tiếp theo với một lý do vô cùng... củ chuối: Tôi, là, người, tốt. ??? Quả thật tôi chưa từng phạm tội trong hơn 20 năm tồn tại, nhưng người tốt? Hai chữ đó với tôi hệt như là hai đường thẳng song song không hề dính dáng. Có điều khi tôi mở miệng định từ chối thì bị đứa nhóc chưa đầy một tuổi tặng cho cái cây bự gấp rưỡi tôi mà nó vừa nhổ, cảm động đến mức tôi không dám động đậy, nhanh chóng đồng ý. Đúng vậy, Ma Vương đời tiếp theo, tôi, chính là người yếu nhất thế giới. Nếu không có sự "bảo hộ", " chăm sóc" của các cấp dưới thì chắc tôi đã bị đem đi làm đồ chơi dùng một lần cho trẻ sơ sinh rồi. Chắc là bạn đang thấy tôi như nhân vật chính được tác giả Buff to mà lắm mồm trong mấy bộ phim nhỉ? Hẳn là tôi phải trái ôm phải ấp cười sung sướng thay vì ngồi đây thở dài đúng không? Nhưng, đời có cho không ai cái gì bao giờ đâu bạn tôi... Bởi vì đây là một thế giới Fantasy dị dạng. - Một vài lưu ý nhỏ: + Mọi giả thuyết trong truyện đều là Miêu Miêu tự biên soạn (đương nhiên cũng sẽ dựa theo vài khuôn mẫu để chế biến). + Truyện hài hước, logic mây bay nhưng Miêu Miêu cũng sẽ hợp lý hóa để nó logic. + Đây là truyện Miêu hứa với bạn Miêu lâu r…
Tên: Liệp giả thiên hạ ( Thế giới thợ săn)Tác giả: Na Thì Yên HoaNguồn: BanlongusThể loại: Võng duViệc hạnh phúc nhất trên đời là có cơ hội để hối hận.Trước kia cô chỉ biết mỗi game, bỗng nhiên sống lại lúc cha mẹ vẫn còn yêu nhau. Để chiếu cố người nhà, cô trở thành game thủ chuyên nghiệp. Chẳng qua cô không chọn nghề nghiệp pháp sư như trước nữa, bây giờ cô muốn làm Tinh linh Thợ săn. Cô chỉ muốn làm một người bình thường nhưng sao không thể thoát khỏi chữ 'thần' ấy? Người nào đó: "Thật ra anh là thần"P/s: Truyện ko phải do mình edit, chỉ là thấy hay quá. Vì trên wp ko có nên mình đăng để đọc. Cảm ơn…
"Thanh mai trúc mã không thể làm người yêu sao?"Mắt đối mắt, trán của Nguyên áp sát vào trán của Thư, từng hơi thở ấm nóng phả vào mặt, gò má Thư vốn đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn.Nguyên như thiếu kiên nhẫn, vòng tay đang ôm lấy eo cô khẽ siết chặt. Rõ ràng là đang ở ngoài biển, từng đợt gió lạnh thổi mạnh vào len lỏi qua lớp áo khoác mỏng, vốn tưởng sẽ lạnh nhưng không hề, trong lòng cứ liên tục nóng ran như lửa đốt.Thư mím môi, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với Nguyên như thế này, trong đầu cô đang hiện ra hàng chục viễn cảnh, đôi bàn tay lạnh buốt ghì chặt lấy áo Nguyên.Nguyên cuối mặt xuống như muốn hôn cô, ngay lập tức bị bàn tay lạnh buốt ngăn lại, giọng cô nhỏ như muỗi kêu, nói:"Ai nói là không thể chứ...ngay từ lúc bắt đầu đã là không thể rời rồi.."Nguyên nhận được câu trả lời từ cô, ngay lập tức khoái chí mà bật cười.Cậu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô đặt lên má mình, nụ cười ôn nhu và đôi mắt dịu dàng nhìn cô."Vậy là đồng ý rồi?"…
Vũ Anh được đánh giá là một người vô tư hồn nhiên nhưng đâu ai biết, sau vẻ ngoài lạc quan đó là một tâm hồn rất dễ đổ vỡ. Vào một đêm khuya nọ, trong khi cô đang cố gắng ngủ thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Cô tưởng trộm nên cầm sẵn một con dao nhỏ, vừa thấy một bóng dáng đang lại gần Vũ Anh đã giơ dao lên vs ý định rạch thẳng vào mặt người đó nhưng chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị giữ chặt lấy, mặt của tên đang giữ cổ tay cô dần dần lộ ra qua ánh trăng bên cửa sổ. Một gương mặt y hệt Vũ Anh hiện ra, 2 người chỉ khác nhau mỗi chiều cao thôi. "Bỏ dao xuống đi rồi nói chuyện"Tên kia nói tự nhiên như thể 2 người quen nhau vậy, mặc dù Vũ Anh không biết ả có phẫu thuật thẩm mĩ không mà có gương mặt y chang cô nhưng ko hiểu vì sao cô lại nghe lời mà mặc cho người kia lấy con dao ra khỏi tay. Từ đó một câu chuyện dài bắt đầu:D------Thể loại: đời thường, gl (chắc là gl?), có chút chữa lành, có skinshipCó lẽ sẽ ko có phản diệnCó chút xàmCó chửi tục nên cân nhắc nhaTác giả lườiTác giả trình viết còn non lắmCảm ơn đã đọc…
Tác giả: Lãnh TuyềnConvert: ss MuacauvongNguồn Convert: TangthuvienChuyển ngữ: HaranNguồn: https://hachikoranran.wordpress.com/truyện-da-hoan/ngon-tinh-hiện-dại/nơi-nao-củi-gạo-khong-vương-khoi-bếp/Độ dài: 46 chương chính văn + 5 phiên ngoạiThể loại: Cưới trước yêu sau, khổ trước ngọt sau.Văn án:Niếp Ân Sinh: "Tôi không thương anh, chỉ là ở cùng một chỗ nên ở cùng một chỗ thôi."Trần Dũng: "Tôi cũng không yêu em, chỉ là không muốn rời xa, cho nên ở cùng một chỗ."Niếp Ân Sinh: "Vậy... vẫn tiếp tục chứ?"Trần Dũng: "Em dám mơ tưởng tới người khác! Đương nhiên, nhất định tiếp tục!"Lời dẫn: Gặp nhauLí Hải Phi ngay ngày hôm qua, mang theo toàn bộ đồ đạc của anh, đi phía Nam. Đứng ở cổng soát vé, anh nói "Ân Sinh, em là cô gái tốt, em nhất định sẽ gặp được người tốt." Sau đó, làm thủ tục, ra cửa, cười vẫy tay với tôi. Ngọn đèn chiếu xuống góc áo trắng của anh, hơi hơi tỏa sáng. Hình ảnh kia thực kinh điển, hình ảnh kinh điển đó mãi dừng lại trong lòng tôi, ngay cả nằm mơ, đều mơ về anh. Chẳng qua, trong mơ tôi không như hiện thực chẳng nói lời nào, tôi mở miệng, hỏi một câu "Hải Phi, nếu em là cô gái tốt, vậy vì cái gì anh còn muốn rời đi?".Tôi không xinh đẹp? Không thông minh? Không ôn nhu? Chỉ cần hai chữ lý tưởng là anh có thể bỏ tôi ra đi? Anh không trả lời, vẫn vẫy tay như vậy, cười với tôi. Trong lúc ngủ mơ, tôi than thở tức giận: Tôi hận lý tưởng!…
-Quỳnh Anh ơiii, Quỳnh Anh có yêu Khôi hơmmm??? -Không, tránh xa mình ra bạn ơi, hè oi nóng bạn ôm mình là mình nổ đấyKhôi nghe tôi nói thế, mặt liền xụ xuống, quay sang bên khác không thèm nói chuyện với tôi nữa. Nhìn cái thái độ đấy, tôi biết là em bé của tôi đến giờ rồi. Bỏ cái máy tính xuống, tiến lại gần Khôi, tôi lay lay tay Khôi:-Khôi cho Quanh xin lỗi nha, nãy Quanh đang dở tay, trời cũng nóng nữa nên Quanh cọc, chứ Quanh yêu bé Khôi nhất trên đời mà, Khôi đừng dỗi nữa nhaKhôi nghe thấy giọng tôi nài nỉ, cuời khẩy, quay lại đối mặt với tôi. Cậu cúi xuống, ôm má tôi bằng cả hai tay, bắt tôi nhìn thẳng vào mặt cậu:-Sau Quỳnh Anh không đuợc lớn tiếng với Khôi nữa, Khôi buồn Khôi không nói chuyện nữa đâu, nghe chưa??Tôi gật gật đầu, Khôi thấy thế vui lắm. Cậu lại cuời tít mắt, rồi nằm xuống vai tôi, cầm địên thoại và tiếp tục hoàn thành nốt trò chơi dang dở. Tôi liếc Khôi, cuời cuời vì không nghĩ Khôi trẻ con như này.Truớc giờ Khôi chẳng bao giờ bày ra bộ dạng như vậy cả, mà từ khi yêu tôi Khôi thay đổi đến lạ, tôi còn tuởng tôi yêu nhầm thằng cơ đấy. Khôi giờ chẳng khác gì mùa thu Hà Nội khi ở cạnh tôi, hâm hâm dở dở đủ kiểu.…
Tuổi trẻ ấy à, thật sự có rất nhiều từ ngữ để mô tả.Ừ thì vào lúc đó tôi cũng chưa được liệt vào hàng đương "tuổi trẻ", lúc đó chỉ mới là những thiếu niên mà thôi.Những thiếu niên thậm chí còn chưa vào cấp ba cơ mà.Ngáo ngơ, vô tri, vui vẻ, buồn bã, đau thương, chán đời, bán bơ với đời,.....Thật sự là, có một đoạn thời gian như thế đó....................Truyện có các yếu tố đời thường và xen lẫn sự kiện trong đời thường, có thể sẽ hơi chán vì diễn biến truyện khá chậm. Thêm đó, một số sự việc sẽ có góc nhìn chủ quan vì truyện viết ở góc nhìn thứ nhất. Mong rằng mọi người hãy đón nhận và bao dung.Nếu không có hứng thú, xin hãy lướt qua. Xin đừng buông lời cay đắng.…
Chỉ là những suy nghĩ những ám ảnh không thể nói ra, những chất chứa từ cảm xúc và suy nghĩ chỉ là nói ra vậy thôi!…
Một ông thầy trung niên kèm theo là một chủ nhà trọ lầy lội, biến thái nhưng quan tâm đến học trò của mình.Một cái lớp cá biệt với đầy đủ các thành phần nguy hiểm của thế giới tụ họm. Mỗi người một tính cách, mỗi người một cuộc sống, mỗi người một cách nghĩ riêng. Tuy họ chỉ là những người bình thường và không có gì đặc biệt đi nữa :)), họ vẫn đã tạo ra được sự khác biệt về cả mặt tính cách :)) lẫn về tình yêu.Và tất cả đã tạo nên câu chuyện mà họ cùng viết ra...Về tuổi thanh xuân bá đạo của họ.…
Tác giả: Mun Câu chuyện này được lấy cảm hứng từ sự kiện có thật trong khoảng thời gian đi học của tác giả. Tên của các nhân vật đã được thay đổi để đảm bảo sự riêng tư cho họ.SUMMARY: Delilah đã khá buồn ngủ, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười ngốc nghếch. Một giờ sáng, discord của cô sau khi bị hành suốt bốn tiếng cuối cùng cũng được buông tha. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa cô ấy sẽ an phận lên giường đi ngủ. Thật không lấy làm lạ khi bộ não phủ đầy kem socola chuối của cô nghĩ ra ý tưởng tỏ tình bằng cách dở hơi này. Theo một cách nào đó thì hôm nay là ngày Cá tháng Tư, dù có bị từ chối cũng đỡ nhục phần nào chứ, phải không?…
Lee Luna, cô gái có vẻ ngoài xấu xí, đổi lại cô vô cùng tài giỏi khiên người khác phải ghanh tị. Nhưng không may cô đã...và bắt đầu lại cho thân phận mới...Có H và ngược, tùy chap nhé!Tác giả: Bella (con Au:)))…
Có người nói,nếu một người đã quen sống trong bóng tối,ánh sáng đến cũng chỉ là quấy rầy.Cô từng là một cảnh sát ngầm.Một lần sống sót,đánh đổi bằng nửa thị lực và toàn bộ lòng tin.Một hôn ước cũ kéo cô về giữa những người xa lạ.Ngôi nhà ấy, rộng đến mức tiếng lòng cũng vọng lại.Anh không thích cô,cô chẳng mong ai thương mình.Chúng ta cứ thế sống cùng,như hai đường thẳng tưởng chừng sẽ không bao giờ cắt nhau-cho đến khi một người quay đầu,và người kia đã khuất bóng.…
Cơn ác mộng đeo bám nhiều đêm liền, mối hôn sự từ trên trời rơi xuống, một lời nguyền gây ra chuỗi tai ương... Tất cả đều đổ ập vào một cô gái bình thường, phải chăng là sự nhầm lẫn của thần linh hay mối nhân duyên từ quá khứ đã đến lúc nở rộ.Cuộc sống thường nhật vốn rất đỗi yên bình của cô gái vừa tròn 18 tuổi lập tức sụp đổ chỉ sau một quyết định. Liệu con đường phía trước là hạnh phúc hay khổ sở, là lương duyên hay nghiệt duyên, là chân thành hay chỉ là ảo ảnh...******Cuộc sống đời thường giữa những con người và những kẻ không phải người.…
1 cô gái..... 1 nhóm bạn .... 1 chàng trai khối trên ....... Bức ảnh chụp .....LénCâu truyện....... bắt đầu từ đâySau này...... cũng cùng là bạn với anh chàng đó một câu truyện đẹp lại sảy ra với cô nàng bạn thân 3 cô nàng 3 chàng trai .....3 cô nàng ..... các cô đều có những mảnh tình thơ mộng riêng cho chính mình. Câu chuyện của nhưng cô nàng này ngọt ngào y như chính các cô vậy .Nhưng nối tình đẹp nên thơ sẽ kết duyên và đi về đâu , không biết có ai nỡ nhẫn tâm cắt bỏ sợi dây tơ hồng nối duyên cho bọn họ không đây 3 cô gái ...... 3 chàng trai..... 3 cặp đôi .....3 mối tình…
Nữ: Cự Giải, Thiên Yết, Bạch DươngNam: Song Ngư, Bảo Bình, Xử NữThanh xuân đôi khi chỉ vì có một người ở đó mà khiến bạn nhớ mãi..Thanh xuân là hoài bão, nhưng những hoài bão ấy sau này đều bị lãng quên. Khoảng thời gian quý báu đó quý báu đến mức bạn không nhận ra cho đến khi nó vụt qua mãi mãi, là cái tuổi nông nổi mà khi đã trưởng thành bạn chỉ có thể thốt lên:-" À, mình đã từng ngốc như vậy"Số chương dự kiến: 6-10 chương…
Tên truyện: Không hợp / 不对付Tác giả: Hồi Nam Tước / 回南雀Editor: Qing / Beta: TangBìa: 061julyThể loại: Đam mỹ, Ngôi thứ nhất, Hài, Học đường, Đối thủ một mất một còn, HESố chương: 53 chương + x ngoại truyệnTình trạng edit: Đang lếtxxxTóm tắt: Tui và thằng lòn tui ghét nhất ở trường lại trở thành người yêu của nhau trong tương lai.…
Tình yêu là thứ chết tiệt!Tôi không biết phải chọn tiêu đề nào hợp lý hơn như vậy nữa khi mà mọi bi kịch đến trong cuộc đời nhân vật tôi đều từ hai chữ tình yêu mà ra? Sao lại yêu mà lại phải khổ như thế? Một người đã từng rất yêu tôi.Một người thì tôi lại rất yêu.Cả hai người đó cuối cùng đều không hề dành cho tôi!Thứ duy nhất họ để lại cho tôi là nỗi xót xa ê chề cho thân phận kẻ bơ vơ giữa thế giới nơi tình yêu không hề tồn tại!…
- Đi từng bước từng bước, rồi cuối cùng quay lại thì chẳng còn gì. - Nó như thuốc phiện, hít một hai lần là khó quên cả đời. - Thanh xuân mà không có tình đầu thì nó cũng chẳng được gọi là thanh xuân.Copyright © 2018 by @_SusanEdward_Des bìa: @SuongOmega…
" Chúng ta rồi sẽ lại yêu...rồi sẽ lại hạnh phúc ..."Tình yêu ở tuổi dậy thì có lẽ là loại tình cảm đẹp đẽ nhất.... những cái tuổi mới lớn...những cái rung động xuất phát từ tận đáy lòng...không hề toan tính....vậy liệu nó có một kết quả tốt đẹp hay không?…