Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Mình viết câu chuyện này trong ghi nhớ điện thoại lâu lắm rồi mà chưa có dịp đăng lên tại chưa có cái kết. Mà kệ cứ đăng đại vậy, ai thấy hứng thú thì để lại cái gì đó để mình có động lực viết tiếp ạ haha 😅, cảm ơn các bạn 🥺. 8/6/2021 Có hơn một triệu người tự sát mỗi năm. Hơn hết, con số này không ngừng tăng, và đặc biệt nó đang nhắm vào những người trẻ tuổi. Tỉ lệ học sinh tự sát ở Nhật Bản cao hơn nhiều so với rất nhiều những nước khác mà đa số nguyên nhân là do trầm cảm ở tuổi thành niên.Nhưng liệu, tự sát có phải là cái kết tốt nhất không?…
Người lớn lúc nào cũng hiện hữu trong dáng vẻ đầy bận rộn, áp lực cùng những suy tư khó hiểu. Hồi còn bé, em chỉ thấy được sự hào nhoáng bên ngoài của ba mẹ, sự thoải mái của cô dì, sự tự do của chú bác hay sự lấp lánh của anh chị. Bởi thế em lại có một ước muốn sâu sắc - đó là trưởng thành. Em, một đứa trẻ vẫn còn sống dưới cái nôi an toàn của cha mẹ, sự quan tâm săn sóc của người lớn nên chẳng thể hiểu được cái vất vả, cực nhọc mà người lớn cố giấu phía sau nụ cười mỉm kia. Ấy vậy mà chỉ khi chạm chân tới cái tuổi mươi mấy đôi mươi, em dần cảm thấy sợ hãi hai chữ "trưởng thành", hai chữ mà em đã cố chạy theo năm xưa. Em vẫn thích sự lấp lánh, hào nhoáng, tự do tự tại của việc làm "người lớn" nhưng em lo mình không thể giấu đi những áp lực, khó khăn hay thử thách.Nói lo nói sợ là thể nhưng em vẫn phải lớn mà, và em chấp nhận việc em sẽ lớn, sẽ đi làm, sẽ tự lo cho bản thân và sẽ chẳng thể làm cô bé mè nheo của ba mẹ nữa. Và em cứ lớn, cứ lớn dần theo thời gian. Qua ngày này năm nọ, em đã không còn là một đứa trẻ vô tư chạy nhảy giữa cánh đồng xanh, thỏa sức đắm mình trong làn nước biếc hay nằm vắt vẻo trên cành cây. Em sẽ trở thành một thiếu nữ mới lớn, một cô nàng nhiệt huyết, một người phụ nữ lạnh đạm hay một người vợ, người mẹ của gia đình. Nhưng mà từ từ khoan đã, em vẫn chưa đi hết chặng đường ấy đâu, bây giờ em vẫn đang là một cô gái đầy nhiệt huyết, rực cháy với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình. Nhưng em vẫn có những tâm tư, suy nghĩ thầm kín mà em c…
Ban đầu, tớ thật sự ghét cậu.Ghét cách cậu im lặng mà vẫn nổi bật giữa đám đông. Ghét đôi mắt không buồn không vui, như chẳng bao giờ bận tâm đến điều gì trên đời này. Ghét cả những con điểm tròn trịa của cậu - bởi tớ phải đánh đổi bằng những đêm dài và nước mắt, còn cậu thì chỉ im lặng, dựa đầu vào bàn mà ngủ.Ghét... vì tớ đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn luôn đứng sau lưng cậu.Tớ tưởng ghét cậu là đủ để quên cậu. Nhưng càng tránh, hình bóng cậu lại càng in đậm. Cậu bước qua đời tớ lặng lẽ, không cố ý, không ồn ào - nhưng từng chút một, từng khoảnh khắc nhỏ, cứ ở lại.Tớ không biết từ khi nào mình thôi để tâm đến bảng điểm, mà bắt đầu để ý ánh mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào mình thôi ghét, mà bắt đầu... nhớ.Tớ từng nghĩ nếu có ghét một ai đó đủ sâu, thì sẽ chẳng thể nào rung động vì họ. Nhưng hóa ra, giữa ghét và yêu, chỉ cách nhau một khoảng rất mong manh - là một ánh nhìn dịu lại, là một lần lặng thinh giữa tiếng cười ồn ã của lớp học.Nếu có thể, tớ muốn hỏi cậu một điều - rằng giữa mùa thu năm ấy, liệu cậu có từng một lần ngoảnh lại, và nhìn thấy tớ đứng sau lưng?…
Câu chuyện được lên ý tưởng vào một ngày tháng 4 ở Hà Nội, sáng thì nắng ấm, chiều xầm xịt gió còn tối thì trời đổi gió mùa. Truyện viết bởi một tay mơ ngơ ngác thích súp lơ và viết chậm như sên.Thể loại: gia đình, bạn bè, đời thường, lãng mạnĐây cũng là lần đầu tiên mình viết về chủ đề này sau một khoảng thời gian khá dài đu bám các truyện về 12 chòm sao. Mình cũng chưa đủ tự tin về vốn từ để có thể viết một truyện dài như thế này, vì vậy mong mọi người đọc và góp ý cho mình nhé. Thanks all :]Cover was designed by me @SuploLengkeng#TRUYỆN ĐƯỢC POST DUY NHẤT TRÊN WATTPAD…
Thanh xuân chỉ có một, thời gian trôi rất nhanh và tuổi xuân của chúng ta cũng như thế, sẽ không dừng lại và chờ đợi một ai. Vì thế hãy cố gắng hết mình, bày tỏ hết tâm tư của bản thân dù cho kết quả có ra sao thì ta vẫn không hối tiếc.Đừng để sau này cảm thấy nuối tiếc khi nhớ lại thời niên thiếu ta đã bỏ lỡ một điều rất quan trọng như thế.…
Tình yêu học trò sẽ thế nào đây?Cô đã và đang mếm chải cái vị của tình đầu như thế đấy sao?Còn anh? Anh có chăng là yêu cô hay coi cô chỉ là chỗ thế chân của người cũ?Tình yêu, nó có đủ các vị: hạnh phúc có, đau thương có, vui vẻ có, buồn chán có, chán nản có và thậm chí....vẫn yêu khi biết người ta phản bội mình cũng có!Thế thì ở lứa tuổi học trò cô và anh sẽ mếm bao nhiêu vị của nó?Sẽ là một kết thúc có vị của hạnh phúc?Hay là một kết thúc vị của đau thương?…
Vài câu chuyện nhỏ về 2 người bạn vô cùng thân thiết Quân và Thanh, xoay quanh cuộc sống nơi làng quê vùng đồng bằng Bắc Bộ.Trên cả tình bạn, cùng với đó là tình yêu quê hương, đây không chỉ là một câu chuyện đơn thuần, hi vọng các bạn có thể bắt gặp hình bóng mình ngày nào qua Quân, Thanh và nhiều đứa trẻ nông thôn khác. Tấm vé đi về tuổi thơ sẽ luôn là những kỉ niệm đẹp…
Khánh An là mặt trời rực rỡ của rất nhiều thiếu nữ tuổi 17, nhưng lại chỉ là ánh trăng dịu dàng của một mình Phương Trúc, soi sáng cho cô cả quãng đường sau này.…
Đây là một câu chuyện hư cấu dựa trên câu chuyện có thật. Amin Sebasitan Wan-Bissaka là 1 cậu bé 13 tuổi sau bao năm vắng bóng tại nhà thờ Công giáo thì cậu đã trở lại để chỉnh tu đời sống tâm linh. Tại đây, cậu gặp cô bé Anola Kondogbia Brown. Tuy mới 10 tuổi nhưng cô bé rất năng động và có những nhìn nhận sâu xa về cuộc đời. Có thể nói tuổi tâm lí của Amin và Anola là ngang nhau. Tưởng chừng họ đến được với nhau nhưng mọi chuyện lại trở ngược đi rất khó hiểu. Từ câu chuyện này, mọi người ngẫm rằng: khi nào bọn họ mới thật sự yêu nhau?…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…
Cá voi lặng lẽ vượt qua ngàn dặm biển khơi, mang theo hy vọng về một nơi được gọi là nhà. Nhưng đến cuối cùng, nó mới hiểu ra, nơi đó chưa từng thuộc về mình.Chỉ một khoảnh khắc vô tình chạm mặt, Minh Khuê đem lòng thầm thích một người.Trên người anh có mùi xà phòng dịu nhẹ, thoang thoảng. Những chiều cuối tuần, vẫn như cũ, anh ghé đến công viên, bên cạnh những bé mèo hoang và cho chúng một bữa ăn ấm lòng. Cũng chính khoảnh khắc ấm áp ấy đã thắp sáng những năm tháng ảm đạm dài đằng đẵng của cô. Anh là ánh dương rực rỡ. Còn cô chỉ là một vì sao không tên trong đêm dài tịch mịch, mãi mãi không thể xuất hiện cùng lúc. Minh Khuê chỉ có thể âm thầm bên anh, dưới danh nghĩa một người bạn quen qua mạng, chưa từng gặp mặt. Tuổi trẻ rồi sẽ trôi qua. Chỉ không biết, liệu những ngây dại đầu đời của cô gái ấy có được một lần đáp lại, hay mãi chỉ là lời thì thầm giữa biển sâu, như chú cá voi cô đơn. Yêu, nhưng chẳng thể gọi tên.GIẤU ANH TRONG HỒI ỨC VIẾT BỞI YÊN CHI ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD. VUI LÒNG TÔN TRỌNG CHẤT XÁM CỦA TÁC GIẢ, KHÔNG RE-UP, CHUYỂN VER HOẶC SAO CHÉP Ý TƯỞNG DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
Gặp nhau trong năm tháng rực rỡ nhất của tuổi trẻ, cùng trải qua những rung động đầu đời... nhưng cũng lạc mất nhau giữa biến cố và trưởng thành.Nhiều năm sau, khi tái ngộ giữa thành phố đông đúc, liệu họ còn kịp giữ lấy một đoạn tình từng bỏ lỡ?…
Năm mười bốn tuổi, Tuyết Lam từng gặp Nguyên Anh trong một buổi chiều mưa, rồi cậu rời đi, để lại trong ký ức cô chỉ là bóng dáng mờ nhạt.Ba năm sau, Lam sống trong căn nhà chật hẹp với cha và mẹ kế, lặng lẽ nuốt những tủi hờn không ai thấu. Giữa lúc ấy, lớp 11A1 đón một học sinh mới - Lâm Vũ Nguyên Anh. Cậu xuất hiện với dáng vẻ lạnh lùng, trầm mặc, hoàn toàn khác xa ký ức năm nào.Lam không nhận ra cậu. Chỉ có một cảm giác rất đỗi quen thuộc lướt qua, nhạt nhòa và mơ hồ, như một vết sẹo trong tim mà chính cô cũng quên mất đã tồn tại..._____•Lưu ý : Ảnh bìa chỉ mang tính minh hoạ, không thuộc sở hữu của tác giả truyện!Tên Truyện : Vì Em Là Ngoại LệTác giả : Diệp Châu…