thông báo
Xin chào! Mình tạm off thời gian…
Xin chào! Mình tạm off thời gian…
ảnh có h 😋…
"Sữa đổ vào trà hay trà đổ vào vào sữa? Anh cưới em hay em cưới anh có gì khác nhau đâu chứ?"…
Lần đầu viết truyện mog m.n ủg hộ…
Trên đỉnh núi Hoàng Tra, có một ngôi mộ bơ vơ giữa muôn trùng gió núi.Ở nơi ấy, đất trời phân chia, tạo thành hai mảnh tách biệt mà cô độc.Dưới chân mộ là một chiếc hộp gỗ đã gần như mục nát. Chẳng ai biết nó đã ở đấy tự bao giờ, cũng chẳng ai có đủ can đảm để chạm vào vật bên trong ấy. Cố nhân đã không còn, giữa nơi sống và chết cũng chẳng phân ranh giới, liệu có ai dám phạm đến chốn linh thiêng để rồi hối hận ngàn đời?Chiếc hộp ấy, tuy đã chẳng còn mang dáng vẻ xinh đẹp ban đầu, nhưng hương thơm thuần khiết chẳng biết vì sao lại cứ văng vẳng bay khắp nơi này. Chẳng có cây, cũng chẳng có hoa, nhưng mùi hương từ hộp gỗ Đàn Hương ấy lại là thứ khiến cho người ta khó mà dứt lòng ra khỏi.Từ khe hở trên nắp hộp, có thể thấy rõ ràng vật ở bên trong.Ánh mặt trời chiếu vào vật ấy, thứ ánh sáng đỏ thẫm hắt ra khiến cho người ta có dè chừng. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, thì đó lại là một vật dường như đã có từ rất lâu về trước.Một chiếc trâm cài bằng vàng, với viên ngọc bích đỏ chói lọi cả một góc trời.Trên thân vàng quý giá lại có khắc một dòng chữ. Nguệch ngoạc mà cẩu thả, dường như người đã lưu lại bút tích trên ấy đã rất vội vã, hoặc có lẽ là sợ hãi, khiến cho nét chữ chẳng còn đều nữa, nhưng vẫn có thể đọc được phần nào ý người muốn nói.Chẳng ai biết chiếc hộp gỗ ấy đã có tự bao giờ.Cũng chẳng ai biết chiếc trâm cài tuyệt đẹp ấy thuộc về ai.Người ta chỉ biết có một điều..."Ta vẫn luôn đợi người."... rằng kẻ này đã sống một đời vô cùng khổ…
sản phẩm của Minh :3…
Một câu chuyện tự sáng tạo dựa trên các nhân vật của CCS.…
chuyện buồn…
Cp: LeoVil…
Một vài đoản đủ loại >~<…
Đang cập nhật....…
Tập hợp truyện ngắn của Tô Du Bính…
Nam là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải ăn cơm thừa canh cặn ở nhà người ta mà lớn lên, bởi vậy cậu vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Tình cờ một lần gặp được Tuấn, anh chàng giám đốc ngang ngược nhưng rất giỏi giang tự lực xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay mình. Đây chỉ là một câu chuyện về một cậu bé nhút nhát, chăm chỉ gặp được hoàng tử đời thật của mình =)))))))))))))))))------------------"Sao em không khóc? Buồn thì cứ khóc đi, có được không?" Tuấn xoa lên đôi má hồng của Nam, cách Nam kiên cường khiến anh như đứt từng khúc ruột."Không đâu, anh à! Chỉ có những đứa trẻ được thương mới có quyền khóc thôi. Tiếc là em lại... chẳng có được." Nam cười, nụ cười chứa đầy chua xót, cầm lấy bàn tay thô ráp của Tuấn mà miết. Từng lời Nam nói như cào vào tận trái tim của Tuấn. Đứa trẻ của anh sao vậy, sao lại có thể hiểu chuyện đến mức này? Anh ôm Nam vào lòng, vòng tay ấm áp của Tuấn khiến Nam cảm thấy dường như đây là nơi an toàn nhất trên thế gian này. Tuấn khẽ vuốt trên tấm lưng gầy của Nam, vừa dịu dàng, vừa ngang ngược mà chất vấn."Chẳng phải bây giờ đã có anh thương em rồi hay sao?"…