Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Ủng hộ chị Mưa ở Wattpad @downpour0721.Và nếu có duyên gặp bạn ở một web lậu nào đó, thì bạn có thể ghé thăm mình ở Wp Bầu Trời Màu Tím nhe.Cập nhật tình hình chuyển ver ở "Về việc chuyển ver những fic thuộc vũ trụ của chị Mưa" trong hồ sơ của mình.…
"Chàng không phải là tân lang , người mà ta đã từng hẹn ướcNgẩng đầu rồi khóc với trăng kiếp này ta mất người yêuChàng không phải là tân lang,, người mà ta ngỡ sẽ bái đườngPháo hoa trước kiệu hồng nhưng ta phải theo chồng chàng đừng vương vấn tình xưa".....Còn nợ em muôn ngàn lời hứaNợ em cả áo hoa thiệp hồngNợ 1 đời chăm sóc em , nợ ngày vui 2 chữ vu quy…
Người ta không thể chối bỏ quá khứ, càng không thể quên đi thực tại vốn phũ phàng. Liệu rằng một ngày nào đó ở tương lai, ta sẽ có thể về với nhau, tựa như quá khứ ấy không có đau thương, như hiện tại mà ta vẫn hằng mong tìm lại được trái tim mình trong mớ hồi ức chẳng trọn vẹn ấy không?"Tiếc là ngôi sao ấy không thuộc về anh nữa"…
Cả hai vô tình lại như cố ý chạm mắt nhau trong lúc âm thầm theo dõi về phía đối phương, nhưng không phải là dè dặt, như thể là người quen cũ đã gặp nhau từ rất lâu trước kia. Orm không hề chớp mắt, hai mắt của cô đã ướt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đã thay đổi đôi chút, nhìn như là xót xa. Tim lại nhói lên vài cơn, cảm giác tội lỗi vây kín bên trong lồng ngực phập phồng nhung nhớ.Ling với tay ra định thấm đi vệt nước đọng trên khóe mắt sắp tụ thành giọt, Orm phản ứng chậm rãi nắm lấy ngón tay của Ling."Đừng..." Orm ngăn hànhh động của Ling nhưng cử chỉ vẫn còn rất nhẹ nhàng."Không đáng. . .em không đáng..." Orm thỏ thẻ với sóng mũi chớm cay và giọt nước đọng trên mi mắt đang chờ chực rơi xuống.Một người từng tươi sáng, sống trong bóng tối lâu ngày liệu vẫn sẽ còn ý chí tồn tại?Một chút về nhan đề "Tưởng lửa": nếu muốn vượt qua được "tường lửa" để vào trái tim của một người luôn cảm thấy đầy bất an trong tình yêu thì trước tiên chúng ta phải chứng minh được mình an toàn với trái tim của họ. Đây cũng là nguồn cảm hứng chính để mình viết nên fic này.…
đối với Lee Sanghyuk, Hyukkyu chỉ là một "món quà" trong trò cá cược mà anh đang tham gia. Một lần nữa, Sanghyuk tự tin rằng mình sẽ dễ dàng chinh phục được chàng trai này, chỉ cần sử dụng chút tiền bạc, quyền lực và sự kiên nhẫn của một người đàn ông từng thắng không biết bao nhiêu cuộc chơi.…
"Nhóc con, lại bị gì nữa đây?""Em bị đau bụng""Có thế thôi mà cũng đến đây á? Em đau ở đâu?""Dưới rốn một chút, còn hơi đau lưng và nhức nhức người nữa"Lúc đó mẹ em chạy đến, hỏi bác sĩ Jeon rằng em đến đây làm gì, rồi em lại cướp lời anh ấy nói rằng em đau bụng các kiểu nên nhờ bác sĩ Jeon khám, anh cũng kể ra triệu chứng em nói, sau đó mẹ em đã bất động một lúc, cuối cùng"Cháu nó đến kì đấy chị ạ"Bác sĩ Jeon thở dài nói với mẹ em…
"nói mau những người còn lại đâu hết rồi?""bị tôi đẩy cho lũ xác sống kia ăn rồi,hỏi nhiều quá"-ông ta phủi tay rồi nhăn nhó trả lời "CÁI GÌ!!!????"- cả 4 người đồng thanh nói lớn…
Kiếp trước Kim Thiện Vũ cắt đứt quan hệ với gia đình đi tha hương cầu thực, bị phản bội, bị người ta giẫm dưới chân mặc sức sỉ nhục, chết rồi lại trôi dạt chốn lạ, linh hồn không thể về lại cố hương.Thật không ngờ một sáng tỉnh mộng lại trùng sinh.Năm ấy cha chưa mất sớm, mẹ vẫn dịu dàng nhã nhặn, bà nội còn trên thế gian, gia đình mỹ mãn.Kim Thiện Vũ quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ ngày trước, khiến cho những năm đầu 90 của đại gia tộc họ Kim trong giới điêu khắc gỗ Kiến Kinh náo loạn hết cả lên.Đứa con trai nhỏ như đắp từ phấn đẽo từ ngọc trong nhà hay nhõng nhẽo thì cũng thôi đi, đã thế hở chút lại rơi nước mắt ngà.Thầy bói quả quyết: Tà linh nhập xác, phải tìm người thích hợp trấn áp.Sau đó "nắm sữa" bị đẩy vào nhà họ Phác cách vách. Nhà họ Phác là gia đình quân nhân trú quân ở đây, nơi đó có dương khí mạnh nhất.Sau đó nữa tất cả mọi người được thấy cảnh "bé sữa" chạy ù ra ôm lấy đứa con trai độc đinh vừa đi học về của nhà người ta."Anh ơi." Bé con dụi mặt vào hõm cổ thiếu niên nũng nịu.Đây là ký ức đã mờ nhạt đi trong những tháng ngày vỡ tan về sau của cậu.Là người mà bao năm không gặp, nhưng đến cuối cùng lại vượt ngàn dặm trường từ quân đội trở về nhặt xác chôn cất cho cậu.❌CV chưa có sự cho phép của tác giả, mong các bạn không đưa đi đâu nhé ❌…
Liệu cuộc gặp gỡ của hai người có phải tình cờ hay do định mệnh?"Joong ơi, xuống đây gặp Dunk nè""Dunk là ai vậy mẹ?""Là bạn mới của con đấy""Con này là con gì vậy?""Có ngốc không vậy? Đến cả con ếch cũng không biết nữa""Dunk đâu có ngốc đâu...""Bạn thấy em giỏi không?""Giỏi lắm!""Không muốn ở chung phòng với bạn nữa đâu!""Sao vậy..?""Bạn mua cái này cho em được không?""Được, bạn thích cái gì thì anh sẽ mua cái đó cho bạn"…