Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Cậu của năm ấy như ánh nắng mùa hạ đầy rực rỡ, chói chang còn cô của năm ấy chỉ là chiếc lá non thầm lặng, không ngừng hướng về phía cậu. Dù vô tình hay cố ý gặp mặt, cậu chưa bao giờ đi riêng 1 mình nhưng chưa 1 lần cô nhớ được người đi cùng cậu là ai, vì trong tầm mắt của cô tất cả chỉ có hình bóng cậu.…
Nếu để mà nói khoảng thời gian tôi phải chuyển từ thành phố về quê học còn thú vị hơn cả quá trình "cấy tạo và nghiên cứu tiến độ của mầm xanh công nghệ mới" của nội. Không những thế, "Hà Bá" Tùng tôi đây còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải e ấp ngại ngùng nắm tay con nhỏ lớp trưởng "bà chằn" thứ dữ mà né tránh ánh mắt hừng hực khói lửa của đám loi choi kia.-o0o-Tàn nắng ướp mật vàng óng bao phủ cả tán cây lộc vừng, chiếu rọi từng chiếc lá màu xanh biếc mát mắt, kể cả gió cũng đung đưa những nhánh hoa sắc đỏ rực rủ xuống như đang nghỉ ngơi giữa ban trưa.Nắng hôm nay gắt hơn mọi khi, cảm giác như từng tấc da tấc thịt đang được nung chảy dưới nóng hầm hậm dưới sân trường tràn ngập tiếng ve râm ran."Tùng, Tùng, Tùng! Coi tui nè!""Tao đang bận ngủ trưa, bạn lớp trưởng bay đi chỗ khác đi ạ!"Nhỏ Tâm lay người tôi dậy, mãi sau mí mắt tôi mới chịu mở ra thì lại nghe nhỏ hào hứng khoe hành trình tìm được mấy chậu hoa mười giờ mới nở sau sân trường. Nhỏ ríu rít nói liên hồi, lâu lâu lại lấy cuốn sổ cô nhờ nó mang giúp mà đem ra quạt cho tôi cho đỡ nóng.Hóa ra, từ lúc nhỏ Tâm đến cạnh bên, ngày hạ chí cũng không gắt gao đến mức khủng khiếp như tôi nghĩ.…
Một cậu con trai chưa từng biết đến tình yêu...Bỗng một ngày, cậu ấy bước vào ngưỡng cửa cấp III và gặp được người mà cậu ấy yêu...Liệu đấy có được nuôi dưỡng để trở thành tình yêu hay là tình cảm yêu thích đơn thuần của tuổi mới lớn ?Liệu cô gái mà cậu con trai này thầm thương trộm nhớ có hiểu được lòng cậu ?Trải qua nhiều sóng gió thử thách của cuộc đời, liệu... cả hai có được ở bên nhau trọn đời hay "giữa đường đứt gánh tương tư" ?"Tình yêu đôi khi không cần phải thật nồng nàn, lãng mạn. Mà đơn giản tình yêu là sự chờ đợi để được ở bên nhau"…
Quotes tổng hợp theo chủ đề 💙💙Vui có, buồn có, thất tình có, thả thính cũng có luôn, đang fall in love cũng không phải một ngoại lệ... Ncl tạp nham tùy tâm trạng 😊😊😊…
Hướng Huệ Chi - An Vũ PhongDòng người tấp nập, chân ái là chờ đợi và một cái nắm tay.Thanh xuân của cô luôn có cậu. Cậu chính là ánh sáng, là niềm hi vọng, là điều mà cô luôn hướng tới. Cậu là một người bạn, một người lo lắng cho cô. Một người khi cô chỉ trầy xước nhẹ thôi cũng đã chạy lại hỏi. Cậu là ánh ban mai chiếu rọi nơi góc tối trong tâm hồn cô.Chúng ta từ bỏ sự tôn nghiêm, cá tính của mình, từ bỏ cả sự cố chấp cố hữu, đều bởi vì không thể từ bỏ một người.Đang tuổi thanh xuân, giữa bao la biển người, tìm được người mình yêu, được người ấy yêu lại, đó đã là hạnh phúc lớn nhất trong đời người.Cảm ơn cậu đã đến, An Vũ Phong, để cô biết thế nào là tình yêu đích thực. Cảm ơn vì đã đợi, Hướng Huệ Chi, để cậu biết được người thật sự yêu cậu là ai.…
Ở đây tụ hội những trích dẫn , những lời tâm sự , những cảm xúc khó quên , những trải nghiệm mới mẻ mà tôi từng trải qua :) mỗi ngày là một phần trong cuộc sống nho nhỏ của tôi :) viết ra sẽ khiến tâm trạng tôi tốt hơn , thanh thản , nhẹ nhàng tựa mây trời...…
Au: TrinaThể loại: Thanh xuân vườn trường, tuổi teen, tình cảm lãng mạn, ngược, ngọt ngàoRatting: RGiới thiệu:Bùi Thiệu Dương (Nancy)- một cô gái sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghệ thuật. Bố mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn thảm khốc và bản thân cô là người may mắn sống sót duy nhất. Dù không được sống trong vòng tay ấm áp của bố lẫn mẹ nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương bởi xung quanh cô luôn có những người bạn đáng yêu luôn hết mình vì bạn bè và Thiệu Vũ- người anh trai luôn hết mực yêu thương cô.Do tính chất công việc nên Thiệu Vũ không thể ở nhà chăm sóc cô. Cô bắt đầu cuộc sống tự lập. Cuộc sống của cô vốn dĩ sẽ trôi qua một cách tĩnh lặng nếu không có sự xuất hiện của Kendy Eal Jondarattino- một chàng trai gốc Ý lạnh lùng. Cô vô tình kéo anh ra khỏi thế giới lạnh lẽo và cô đơn của anh. Cũng từ đó, anh bắt đầu để ý đến cô. Lúc đầu chẳng qua là vì hiếu kì, sau đó là do thói quen, và...đơn giản là anh đã yêu cô, yêu một cách chân thành, sâu sắc...Tuy nhiên, Kendy chưa từng có ý định nói cho Thiệu Dương biết tình cảm của bản thân bởi anh luôn có mặc cảm đối với xuất thân của mình. Cho đến khi thấy cô đối mặt với nguy hiểm, anh mới thực sự nhận ra mình không thể kiểm soát được bản thân luôn khao khát yêu thương và che chở cho cô. Liệu Kendy có vứt bỏ được mặc cảm để đến với Thiệu Dương?Và liệu Thiệu Dương có buông bỏ những tổn thương trong tâm hồn để đến với anh?Sau bao khó khăn nguy hiểm tưởng chừng mọi thứ đều sụp đổ, ai buông tay ai?Tình yêu củ…
Tớ chẳng nhớ nỗi đã bao nhiêu lần tự nói với chính bản thân mình rằng phải từ bỏ cậu nhưng tôi không làm được . Vì tớ không can tâm. Thích cậu lâu như thế , nhiều như thế,trân trọng cậu như thế , nên tôi không can tâm vứt bỏ cậu . Nhưng nếu có một ngày cậu yêu ai đó ,có lẽ chúng ta...…
F là cái đồ quỷ tha ma bắt. Cả cuộc đời này tôi lớ ngớ thế nào, xui tám mạng, ông bà gánh không nổi nên mới gặp phải cậu ta.Lần đầu tiên gặp đã bị ăn đập ra bã. Nếu mà là cậu ta đập thì hay rồi, tôi sẽ tìm ngày trùm bao đập lại một trận hả hê cho bõ tức. Nhưng lại chẳng phải cậu ta, nên tôi chỉ biết trách mình đen đủi.Lò mò đi theo địa chỉ trong danh bạ tới khu ổ chuột tìm cậu học sinh mới chuyển trường thì bị mấy gã du côn trường bên cạnh hiểu nhầm là đồng bọn của cậu ta nên bị tát cho mấy phát rồi xén tóc nham nhở. Tới khi được buông ra còn bị chúng đẩy xuống đất va vào cọc sắt trầy một mảng lưng.Bạn thân ai nấy lo nhìn thấy bộ dạng ấy lôi đi học võ, dù cái thể trạng yếu nhớt ấy của tôi trầy trật học mãi chẳng đến đâu.F là cái gã học thì không học, càng không xem ai ra gì. Vì bảo vệ một cô gái trong trường mà đấu khẩu với đàn anh khóa trên bị bọn họ tập trung lại dần cho một trận nhừ tử chạy vào nhà vệ sinh trốn. Tôi đi ngang qua thấy cậu ta thì lo lắng hỏi xem. Cậu ta tránh tôi như tránh tà, còn đẩy tôi ngã. Tôi tức quá chửi cậu ta một trận, chửi đụng vào cậu ta tôi đen như chó, là tôi ngu dốt nên mới quan tâm cậu ta thôi.Nghe thấy vậy cậu ta gặng hỏi. Biết được lũ du côn trường bên làm thế với tôi liền sửng cồ lên, rất ngang ngạnh. Đấm nhau với cậu ta thì cậu ta không thèm chấp, nhưng đụng vào người của ông đây thì coi chừng.Tôi là người của cậu ta bao giờ?Bạn thân thì níu tay bảo tôi đừng có dính đến cậu ta nữa. Tôi thì ôm lấy cậu ta dính đầy máu hoảng hốt trong l…
Một câu chuyện tình yêu vô cùng ngọt ngào Cô là tiểu thư của gia đình giàu có nhưng có một thứ cô mong muốn cũng chẳng có được Còn anh là thiếu gia nổi tiếng khắp vùng tuy không có khả năng đặc biệt nào nhưng có thể cho cô mọi thứ cô muốn Hai người đến với nhau cũng do số trời đã định…
Trong cuộc đời của chúng ta luôn có một người như thế, người mà bạn chẳng bao giờ dám đối diện nhìn vào họ, người mà bạn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thốt nổi một lời, người mà bạn đem cất giữ nơi ngực trái này không muốn ai chạm vào và ta thường gọi họ bằng một danh từ thân thương nhưng lại đầy đau lòng là người thương, người mà bạn thương nhưng lại chẳng bao giờ thương bạn...…
Với tôi, cậu ấy là những rung động đầu đời, là viên kẹo ngọt tôi muốn ích kỷ giấu đi, là món báu vật quý giá mà ông trời đã ban cho tôi nhưng cậu ấy cũng là nỗi đau, là nhân vật chính trong vở kích đơn phương của tôi. Còn với cậu ấy... có lẽ tôi chỉ đơn giản là cô bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với cậu, hay chỉ đơn giản là một kẻ tạm thời chung đường."Con người ta đó, một khi tích đủ thất vọng rồi sẽ tự khắc rời đi. Tạm biệt cậu mối tình đầu của tớ."…
Anh và cô gặp nhau từ năm 11 tuổi, cùng nhau lớn lên. Ấy vậy mà sau 5 năm bên nhau lại phải trải qua một cuộc chia ly không biết bao giờ có thể gặp lại. Nhưng phải làm sao đây vì cậu đã trót yêu cô ấy mất rồi ? Mười năm sau gặp lại, cậu đã thay đổi rất nhiều nhưng cô vãn vậy, liệu đoạn tình cảm thời niên thiếu tươi đẹp ấy còn có thể tiếp tục ?......…
"Tìm thấy rồi! Phong ơi! Chị tìm thấy rồi! Ở đây này!" Đó là tiếng thét của Thùy Linh. Tuy không phải đồ của nó, mà nó mừng như trẩy hội. Tuấn Phong nghe được liền chạy lại chỗ nó. "Đúng cái móc chìa khóa này không? Cute khủng khiếp luôn ý! Với cả nó ở dưới gầm ghế cơ nên em tìm mãi không thấy là đúng rồi." "Vâng ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm!" Vừa nói, Phong vừa cúi gập người để thể hiện sự biết ơn. Lần này, thằng bé nở một nụ cười rất tươi, khác xa với sự điềm tĩnh và có chút khó gần của nó. "Sau này, em nên cười nhiều hơn nhé." Linh xoa đầu nó, nhìn nó với một ánh mắt đầy thiện cảm và cưng chiều."Tại sao ạ?" "Vì em cười đẹp lắm luôn! Mà đôi khi, điềm tĩnh quá người ta lại cho rằng em khó gần đấy!" "Nhưng em vốn vậy mà..." Vẻ mặt Phong có chút trầm xuống."Khó gần đâu mà khó gần? Chị thấy em dễ thương mà?" Nghe được lời khen như thế, đột nhiên nó ngại ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh nữa. "Em cảm ơn chị." "Ừm." Thùy Linh mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng và rực rỡ khiến ai ngước nhìn cũng phải đứng tim.…
Tình bạn 4 người chúng mình luôn luôn và sẽ là mãi mãi Minh Nghĩa : "Mình đã từng không quan tâm cậu nghĩ gì nhưng cậu luôn luôn quan tâm tớ"Phác Nam: " Cậu luôn luôn quan tâm đến hai người kia còn tớ thì cậu không quan tâm" Nam Dương: " Cậu luôn luôn hiểu tớ: Linh Hoa: " Mình không quan tâm các cậu"…
"Này, đố cậu biết, khoảng cách xa nhất là từ đâu đến đâu?" Trần Hiểu Tinh cất tiếng hỏi, mắt vẫn không rời con đường trước mặt, đôi môi khẽ hé nụ cười."...Cậu nói xem." Thần Phi quay qua nhìn Hiểu Tinh, bối rối."Khoảng cách xa nhất chính là, từ đôi mắt đến con tim. Nếu cậu yêu một người không yêu cậu, dù cậu có làm cách nào để họ thấy tình cảm của mình, người ta cũng sẽ không mảy may rung động. Cuối cùng chỉ có thể tự mình đa tình." Miệng Hiểu Tinh vẫn là nụ cười đó, nhưng đôi mắt buồn của cô thì chẳng hề biết nói dối."Nói như vậy, chẳng phải đó cũng chính là khoảng cách gần nhất sao? Khi cậu yêu một người và người đó cũng yêu lại cậu. Chỉ cần một ánh mắt đã đủ để rung động rồi." Thần Phi trìu mến cười thật tươi, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Hiểu Tinh.Hai người vừa chậm rãi bước về phía trước, vừa khẽ run lên vì lạnh, lại tự hỏi vì sao mùa đông năm nay ấm áp đến lạ kì._________________________________________________________Toàn bộ câu chuyện là trí tưởng tượng của tác giả. Truyện chỉ được tác giả update trên tài khoản WordPress (https://dannloey.wordpress.com/) và tài khoản Wattpad (https://www.wattpad.com/user/DannLoey)Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức nếu không có sự đồng ý của tác giả!…
Cô đâu biết cô yêu anh nhiều đến như thế.Lúc đầu biết bản thân mình đùa giỡn nhưng không hiểu sao lại yêu con người kia nhiều đến như thế.Cãi lời ba mẹ để không đi qua Mỹ, thậm chí còn bỏ nhà đi. Nhưng ba mẹ cô ép lòng muốn cô rời đi.Ngày cô đi, anh không đuổi kịp được cô. Cô gào khóc thậm chí là vùng vẫy, nhưng thất bại.Sau tám, cô quay lại. Cô vội vàng kiếm anh. Nhưng anh bây giờ chẳng còn phải là anh năm đó, anh bây giờ đã có một cuộc sống hạnh phúc, quan trọng hơn anh chẳng còn yêu Châu Thúy Di nữa rồi.…