Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Năm ấy, có chàng lớp trưởng tương tư cô bé ở nhà đối diện, kiêm học sinh "ở ẩn" trong một lớp học toàn những thành phần cá biệt. Cũng vào năm ấy, có một cô bé thiếu thốn tình thương, vô tình ngã vào lưới tình với cậu trai "ngoài ấm trong lạnh", một kẻ chỉ nghĩ về muôn điều tiêu cực, thờ ơ với chính cuộc đời của mình.…
"Hôm nay luyện đề nhiều quá, tớ mệt nên gục đầu xuống bàn nằm nghỉ. Ban đầu chỉ định bụng nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi, nhưng lúc bạn cùng bàn lay tớ dậy, mở mắt ra đã gần 5 giờ chiều. Ánh nắng cuối ngày bao phủ THĐ trong màu hồng đỏ rực rỡ, xen lẫn mây vàng như mỡ gà. Không còn cái nóng gay gắt đặc trưng của hè Hà Nội, tớ có thể cảm nhận rõ ràng một ngày đã trôi qua như thế nào.Hè à... Ra là đã vào hè rồi đấy! Tớ chợt nhận ra thời điểm mình sắp phải chia tay với THĐ ngày càng gần. Cũng có thể sớm hơn nữa. Chia tay với bảng đen, phấn trắng, bàn ghế gỗ, thầy cô, bè bạn đã gắn bó suốt 3 năm.Và cả người mà tớ thích...Tớ gói buổi chiều tàn của mùa hè lớp 12 trong từng dòng chữ gửi đến cậu. Tớ không mong mình như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ THĐ, chỉ mong cậu có thể nhớ đến tớ bằng lời chào tạm biệt mà mặt trời gửi đến mùa phượng vĩ đỏ rực cuối cùng của chúng ta."Quyền tắt điện thoại, lại cặm cụi ngồi làm cho xong tập đề dang dở. Mãi đến khi tiếng trống trường vang lên những thanh âm rộn rã, nó mới vội vàng cất vội sách vở bút thước vào cặp rồi đi ra nhà xe cùng lũ bạn.Điện thoại trong túi quần rung lên vài nhịp. Quyền lấy ra kiểm tra, như thói quen đã hẹn trước, Trí khôn của ta đây bình luận vào dưới bài viết của nó:"Thế cậu có định bày tỏ tình cảm với cô bạn ấy không?"Quyền khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng trả lời:"Chắc là... sẽ không đâu."…
Gió thu thoảng qua nơi đây, mang theo cả hương thơm của hoa và cỏ dại. Nó rũ mắt nhìn xuống những chiếc lá thu khô rơi xuống mặt hồ, hình bóng chàng trai ấy chẳng hề mờ phai theo thời gian[ Nó rơm rớm nước mắt hỏi khẽ :" An Trường.. mày sẽ không quay trở về nữa.."Trường kéo nó lại ôm chặt lấy như muốn hòa vào làm một" Tao đi nhanh thôi, Trăng nhỏ đợi tao nhé?" ] Nó men theo con ngõ nhỏ năm ấy vẫn hay đến, nỗi nhớ chẳng thể nào nguôi. Nó nhớ nụ cười ấy, nhớ vòng tay ấm áp khi nó cô đơn nhất, nhớ nụ hôn đầu tuổi 17.... Đến lúc này nó ngồi khẽ xuống dựa vào bức tường, mắt nó đỏ hoe " Nguyễn Nhật An Trường ! 8 năm rồi.. "Tác giả: LhuongCre ảnh: Pinterest…
Phạm Quân Anh và Trương Lâm Vi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, cả hai nảy sinh tình cảm. Mọi người nói Quân Anh như sữa chua vì ngày nhỏ cậu rất thích uống sữa, nhưng lời nói của cậu khá chua chát, còn Lâm Vi như dâu tây vì cô ngọt ngào nhưng đôi lúc cũng chua giống như Quân Anh.…
Chắc hẳn trên đời ai cũng có một người bản thân cực kì ghét. Và nữ chinh của chúng ta cũng vậy.Hai người luôn luôn đối địch lẫn nhau, từ nhỏ đến lớn. Còn vì lí do á, đó chính là "điểm số". Họ luôn cạnh tranh học tập. Vậy mà duyên trời định hai người lại về với nhau. Cùng đón chờ câu chuyện của họ nhé![ Trích đoạn ]-"Tôi chả biết tôi thích cậu từ bao giờ nữa.Nhưng bây giờ tôi hết thích cậu rồi.Tôi yêu cậu".........................................................................-"Sao cậu lại thích tôi"-"Thích thì thích thôi.Chả hiểu tại sao"…
"Tên cậu nghe lạ nhờ" nói với vẻ rất tò mò cậu ấy thắc mắc về tên của tôi"Hả?" tôi vờ như không nghe thấy vì bản thân rất ghét cái tên của mình"Tên của cậu nghe vừa lạ vừa hay nghe cũng rất đẹp nữa" nghe xong tôi bất giác đứng yên, đúng vậy đây là lần đầu tiên có người khen tên tôi đẹp, ngoài bố mẹ tôi ra thì chưa có ai khen nó cả, tôi quay lại nhìn cậu ấy một hồi lâu với ánh mắt ngạc nhiên"Cậu nhìn gì vậy?""Thật sự lần đầu tiên có người khen tên tớ đẹp tuy nó cũng rất đại trà" nghe tôi nói xong cậu ấy liền bật cười "Quả thật tuy nó đại trà nhưng vô cậu thi nó đẹp"Chính lúc này tim tôi lại đập nhanh, có lẽ nào tôi đã thích cậu ấy.…
Câu chuyện không phải là 1 Fan-fic hay Teen-fic-là lời thông điệp đầu tiên tớ muốn nhắn gửi đến mọi người nha nên là nếu ai ngại fanfic hay teenfic vì quá hư ảo. Câu chuyện có tính chiều sâu về những vấn nạn xã hội hiện giờ bị biến mất như thế nào và bởi những gì. Nên có ai đọc và có ideas thì góp ý tớ nhé. Tớ cảm ơn thật nhiều ạ. Sau đây là content sơ lược về câu chuyện "The witch and love":Witch luôn là thành phần xấu trong xã hội mà mọi người đáng lên án và nguyền rủa vì những lời nguyền mà phù thủy ếm lên họ. Phù thủy là một tính từ để chỉ một sự xấu xa. Và phù thủy không được chấp nhận sự hiện diện giữa thế giới loài người này. Nhưng mọi người có từng nghĩ, Witch cũng chỉ là một con người, họ dùng năng lượng mà những vị thần ban cho và năng lượng họ tự luyện mà thành. Mọi người có từng nghĩ lý do gì khiến một con người bình thường có thể biến thành witch không? Witch thờ ơ với thế giới vì mọi người đều nói cô lập dị cho đến 1 ngày-"người ấy" đến thấu hiểu và yêu thương cô. Liệu cô có thểt trải lòng không? Liệu 1 người thường và 1 witch có đến được với nhau không? Đón xem câu chuyện của mình nhé^^…
Văn ánAnh hơn cô 7 tuổi Anh gặp cô khi cô đang ở cái độ tuổi đẹp nhất của người con gái , đẹp như ánh trăng thu, trong trẻo mà rực rỡ rót thứ tình yêu vàng óng vào lòng anh.Thứ mật ngọt ấy anh đã chất chứa , cất dấu biết bao năm mà không thể dứt đượcCô gặp anh khi người con trai ấy đứng trên đỉnh cao sự nghiệp , là mặt trời mà mọi vị tinh tú đều ao ước. Anh tỏa sáng , kiêu ngạo, xung quanh anh không thiếu các vệ tinh .Vậy mà năm ấy đã có một Trần Thu Nguyệt cuồng nhiệt theo đuổi Vũ Minh Dương nhưng đổi lại câu nói :"Tôi không thích trẻ con "Để rồi có một Vũ Minh Dương cao ngạo cúi đầu trước Trần Thu Nguyệt đòi quay lại.Cô và anh như mặt trời với mặt trăng, hai thế giới khác nhau cùng nằm trong một giải ngân hà.Thế mà Trăng Thu lại soi bóng Mặt Trời ! Tác giả Kem Xoài Mật Ong…
Chiếc váy dài trắng dài ngang mắt cá chân, mái tóc dài xoã qua vai. Dịu dàng, thông minh, xinh đẹp phải là tôi - Đào Mai Xuân. Đẩy nhẹ cánh cửa tôi bước vào lớp trung tâm tiếng anh CEO. Trước ánh mắt ghen tị của lũ con gái và sự "đánh giá" bởi hầu hết lũ con trai, tôi chẳng quan tâm vì tôi đến đây là vì cậu ta - người con trai vừa gần gũi vừa xa lạ cuối góc lớp - Lê Duy Khanh. Tôi giới thiệu bản thân bằng một nụ cười và từ từ bước xuống cuối lớp nơi Khanh ngồi. *Cạch* tôi đặt trước mặt Khanh ly trà đào, tôi cười nói:- Cho Khanh nè Bấy giờ, Khanh mới thôi nhìn tập đề ielts mà nâng cặp mắt qua lớp kính cận khó hiểu nhìn tôi.Tôi bật cười nói:- Uống đi. Trà đào ĐML cậu thích mà.Khanh nhìn tôi kiểu *ụa ai đây?*- Uống đi Xuân không bắt Khanh bao lại Xuân đâu....Xuân đâu có cần. Xuân cần Khanh cơ. Tôi nói rất tỉnh, âm lượng không to không nhỏ nhưng đủ để Khanh nghe thấy. Khanh thoáng bất ngờ Khanh hiểu có lẽ vậy. Khanh lại lần nữa bày ra bộ mặt khó hiểu tuỳ nhưng tôi biết nó đến rồi.Lê Duy Khanh - người con trai đầu tiên dám block tôi mày tới số ròi pé.-----------------------------16:00 ngày 21/11/2022By Hurtsh✨✨@Cảnh báo có chửi tục nha nhưng mà cũng không quá tục tĩu lắm đâu…
Tôi là Trần Ngọc An Nhiên.Không được may mắn như các bạn khác, tôi sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc. Từ nhỏ tôi đã luôn phải chứng kiến những cuộc cãi vã của bố mẹ. Nó diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã coi nó là một điều tất lẽ dĩ ngẫu trong gia đình mình. Nhiều lúc tôi oán thán ông trời, tại sao lại đối xử bất công với tôi như thế? Tại sao tất cả các bạn khác đều có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, còn tôi thì đến một điều nhỏ nhặt như thế cũng không có được? Ha, tôi cũng tự cảm thấy chính mình thật đáng thương. Đáng lẽ tôi không nên xuất hiện trên cõi đời này mới phải.Và rồi năm tôi lớp 11, bố mẹ tôi ly hôn. Tôi theo mẹ chuyển lên Hà Nội sống cho gần nhà ông bà ngoại. Có lẽ ông trời cũng chưa tuyệt tình đến mức như vậy khi đã để cho tôi gặp cậu vào năm 17 tuổi - cái độ tuổi thơ mộng nhất của tuổi học trò. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại thích cậu nhiều đến như thế, chỉ biết nụ cười của cậu như ánh sáng Mặt Trời chiếu soi vào những vết thương trong tâm hồn tôi, từ từ giúp tôi chữa lành nó, và cũng chính cậu đã dắt tôi bước ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối của cuộc đời...Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện bên tôi, để những năm tháng thanh xuân ấy của tôi trở nên thật ý nghĩa! Cảm ơn cậu rất nhiều, Mặt Trời nhỏ của tôi!------------------------------Thanh Hóa, 23/8/2023Bìa: @canva…
"Tớ thích cậu""Sao cơ?" "À...haha tớ thích,à không,cực kì thích cậu giải hộ bài tập lí cho tớ. Cậu biết không! Từ ngày bài tập qua tay cậu là thầy cô tổ Tự nhiên réo rít tặng cho tớ cả cơn mưa lời khen. Ôi chao! Chắc hẳn,họ cũng đang mừng thầm. Bởi họ thật may mắn khi có được cô học trò vừa xinh đẹp,thân thiện,chăm chỉ,ngoan ngoãn lại còn học giỏi nữa...Lục Phong,cậu có thấy thế không?"Tôi tuyệt nhiên thao thao bất tuyệt mà chẳng để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh. Chẳng biết trên đời này,còn ai dở hơi được như tôi không. Ngại chết đi mất! Nhưng còn xấu hổ hơn nếu tôi bị từ chối ngay lúc này."Tớ cũng thích cậu" - Lúc này,Phong mới cất tiếngTôi không suy tính,không ngại ngùng mà đáp lại ngay "Vì tớ hoàn hảo quá chứ gì" Phong Phong nói tiếp,đôi mắt tựa như thiên thần mang theo cả hồn tôi bỗng sáng lên,long lanh khó tả. Nó như thể là một thứ vũ khí có thế giết chết trái tim non nớt của cô nàng tuổi 16. Đôi mắt ấy còn tuyệt diệu hơn khi nhẹ nhàng nhìn tôi bằng vẻ quyến luyến,ngượng ngùng: "...À không.Tớ cực kì thích cậu,Trương Thư Di!"…
"Đi ăn không?" Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt nó."Mày bao thì đi" Việt Anh nở một nụ cười thật tươi rồi nhìn tôi."Ok tao bao đi không" Thằng nhóc trẻ con trước mặt tôi liền thả lỏng cơ thể và cười tít mắt khi nghe thấy tôi sẽ bao nó ăn. Tôi và nó cùng nhau đi ăn phở xào. Có lẽ lâu rồi không đi ăn món này nên tôi cảm thấy nhớ hương vị này biết bao. Ăn xong có lẽ Việt Anh chưa đủ no nên bảo tôi mua thêm gì đó."Thư ơiii tao vẫn chưa no" Nó lại bày ra cái chiêu trò làm nũng để tôi chiều theo ý nó đây mà. "Ừ cũng được dù sao tao cũng đang đói" Như lời tôi nói vì cả hai chúng tôi đều đói nên tôi và Việt Anh đã quyết định đi ăn xiên bẩn và uống trà chanh. Nghe cũng đơn giản đấy nhưng Việt Anh nó gọi một đống đồ làm tôi hoảng vl. Chúng tôi ăn no nê rồi mới quyết định đi về. Có lẽ đó là lần đầu tôi cảm thấy vui vẻ như thế cùng với Việt Anh.…
Những yêu dấu một thờiLà bài thơ em viết tặng anhTình yêu đầu tiên mộng mơTừng dòng mực tímNghiêng nghiêng trên trang giấy học tròNhững khao khát một ngàyLà được nhìn theo bóng hình quenTừ sân trường qua ô cửa sổNụ cười thân thươngDịu dàng ánh mắt khi anh gặp emVà có lẽ em yêu anh là như thếBài thơ em viết cho anh ngày ấyBài thơ thầm kínNhững nỗi niềm người con gáiĐã yêu anh đã nhớ anhĐã chờ anhTừng giây từng phút trôi quaLà bài thơ em viết cho anh ngày ấyTình yêu em mong manhNhư cơn gió thu quaMột tình yêu như là mơMột tình yêu như là thơEm tặng anh bài thơ ấyEm tặng anh một trái tim ngây ngôNhững khao khát một ngàyLà được nhìn theo bóng hình quenTừ sân trường qua ô cửa sổNụ cười thân thươngDịu dàng ánh mắt khi anh gặp emVà có lẽ em yêu anh là như thếBài thơ em viết cho anh ngày ấyBài thơ thầm kínNhững nỗi niềm người con gáiĐã yêu anh đã nhớ anhĐã chờ anhTừng giây từng phút trôi quaLà bài thơ em viết cho anh ngày ấyTình yêu em mong manhNhư cơn gió thu quaMột tình yêu như là mơMột tình yêu như là thơEm tặng anh bài thơ ấyEm tặng anh một trái tim ngây ngôBài thơ em viết cho anh ngày ấyBài thơ thầm kínNhững nỗi niềm người con gáiĐã yêu anh đã nhớ anhĐã chờ anhTừng giây từng phút trôi quaLà bài thơ em viết cho anh ngày ấyTình yêu em mong manhNhư cơn gió thu quaMột tình yêu như là mơMột tình yêu như là thơEm tặng anh bài thơ ấyEm tặng anh một trái tim ngây ngôMột tình yêu như là mơMột tình yêu như là thơEm tặng anh bài thơ ấyEm tặng anh một trái timNgây ngô...…
Hàn Lãnh người cũng như tên lạnh trong mắt mọi người anh là tổng tài ác ôn , trong hắc bạch anh lại ra tay quyết đoán , tàn khốc khiến ai nghe thấy tên cũng phải sợ mất mật nhưng trong mắt cô vợ nhỏ lại ôn nhu , sủng nịch , cưng chiều , bá đạo chiếm giữ cô đối với anh cô là ánh sáng duy nhất . Bối Vy Vy cũng chỉ là 1 học sinh năm nhất như bao người , điều duy nhất khiến cô đặc biệt không phải vì vẻ bề ngoài mà còn có tinh thần không ai có được , bị ba bỏ rơi , bị mẹ kế hành hạ , cô đã chọn sống tự lập ở bên ngoài , nhưng người chị cùng cha khác mẹ với cô cùng người khác tính kế cô , cũng vì lần đó cô đã gặp anh người đàn ông định mệnh của mình . nắm trong tay mẩu giấy " thật xin lỗi anh , tôi không đem theo tiền để trả nhưng tôi để lại chiếc vòng để thế lại xin anh hãy quên về việc đã xảy ra " - a ... bảo bối em thật đủ nhẫn tâm , em tính lấy đi rồi không chịu trách nhiệm sao , bảo bối em đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi cả đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi làm vợ của tôi cả đời a . - reng .. reng.. điều tra cho tôi ...... sợi dây gắn kết giữa hai số phận đã bắt đầu buộc chặt . XIN LƯU Ý CÓ CHÚT H KHUYẾN CÁO NGƯỜI ĐANG ĂN CƠM , ĐANG UỐNG NƯỚC , ĐÀN ÔNG MANG THAI VÀ CHO CON BÚ XIN HÃY CẨN THẬN !!!…
"Mình ơi, em đi mua bánh rồi về nhé!"Người con trai dong dỏng cao đến với anh vào một chiều mưa tầm tã và cũng rời xa anh vào một chiều mưa như thế.Dắt đứa con gái bé bỏng của cả hai đi bệnh viện, nhác thấy bóng hình mà bao năm qua anh tìm kiếm, Hong Jisoo vội ôm cả con gái lên, nắm chặt góc áo người ta."Dokyeom à, là Dokyeom phải không em?""Anh là ai?"Hong Jisoo lúc này mới biết được rằng, người cũng anh tay ấp vai kề gần năm năm kia là Lee Seokmin, người thừa kế danh giá của Lee gia. Hoá ra trên đời này chẳng có Lee Dokyeom nào cả, chỉ có Lee Seokmin với ký ức chẳng còn hình bóng của Hong Jisoo.Cũng đến mãi sau này Lee Seokmin mới biết, hắn bị lạc, quên mất đường về nhà. Nơi đó có người hắn thương, có kết tinh tình yêu của hai người..................Một câu chuyện kể về người đang lạc mất ngôi nhà của bản thân mình!Truyện hư cấu - dựa trên trí tưởng tượng của tác giả!…