Xương Cha Óc Mẹ
Cuộc đời của tôi…
Cuộc đời của tôi…
Tác Giả : CǎoNhân vật chính: Vương Tuấn Khải × Vương NguyênThể loại: Ngọt! Ngọt! NgọtĐây chỉ là chiếc chuyện ngẫu hứng viết trong lúc rảnh rỗi.…
Minh là một người không giỏi văn cho lắm nhưng đam mê viết lách nên mình muốn viết vài dòng để chia sẽ những câu chuyện của mình cũng như mong muốn lắng nghe những câu chuyện của mọi người. Sau khi đọc những mẫu chuyện nhỏ của mình ai có những câu chuyện cần chia sẽ thì đừng ngần ngại viết ra và vẽ câu chuyện của chính mình nhé!…
Bạn có thanh xuân không ? Những năm tháng cấp 3 đẹp nhất trong đời người bạn đã trải qua như thế nào ? Liệu còn gì nuối tiếc ? Cô gặp anh vào những năm tháng đẹp nhất trong đời, dưới ánh nắng sớm, trên hành lang trường học, chỉ có cô và anh, lướt qua nhau một lần, yêu thương nhau chưa đến 1 tháng, chẳng ngờ lại trở thành chấp niệm mà 3 năm sau cô mới có thể buông xuống.Tuệ Mẫn, nhớ kỹ, tên anh là Vũ Nguyên Khôi.Tuệ Mẫn, đến bao giờ em mới có thể nói em yêu anh ?Tuệ Mẫn, anh yêu em.Nguyên Khôi, nếu có một ngày anh bỏ em đi mà không có lấy 1 lí do, em sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ quay lại hay thích anh nữa.Ừ, nếu có ngày đó, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.…
Những câu chuyện tự sự, tôi kể bạn nghe. Cuộc sống này biết bao chênh vênh, ghé sát lại đây ta kể cho nhau nghe những chuyện đời, chuyện người...…
Tuyển tập truyện ngắn về những kiếp sống bình dị trong thành phố hiện đại . Họ là những người lao động, người tri thức nơi phố thị, nơi nhưng giọt mồ hôi, nước mắt, và thời gian nhỏ giọt trên nẻo đường mưu sinh. Những con người đáng kính, đáng thương mà Tử Đằng có nhân duyên gặp gỡ, cảm hứng về họ nảy sinh từ một tình yêu nguồn cội, gốc rễ.…
Đây không phải truyện đây là tản văn.Chỉ chia sẽ trên wattpad. Xin đừng sao chép dưới mọi hình thức.Các phần có thể xem như các mảnh của một hồi ký.…
Ở đây tuyển tập các câu chuyện đời người. Lặt vặt cuộc sốngTình yêu thanh xuân Oán hận một ngườiThuở xưa tiếc nuối-Chính là một việc bạn không thể nhớ. Nhưng lại có người khiến bạn không quên.…
12 năm kề cạnhGần 4 năm xa cáchYêu em nhiều hơn một thập kỉ…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…
Gửi 10 năm thanh xuân, 10 năm thương nhớ, 10 năm của tuổi trẻ, từng bồng bột và bốc đồng vì cái gọi là tình yêu vụng dại. Những dại khờ của năm tháng tuổi trẻ. Gửi em cô gái đã qua rồi cái thời mộng mơ, cái tuổi mà người ta hay nói là ăn chưa no lo chưa tới và giờ khi ngồi ngẫm lại những gì em đã trãi qua chỉ có thể nhoẻn miệng cười mà không thể cất thành lời. Hỏi em có hối tiếc không? Tiếc chứ... Tiếc vì em yêu quá vội và chưa kịp nghĩ suy cho những quyết định của những ngày tháng ấy. Gửi em cô gái đã bước ra từ sự đổ vỡ! ❤️…
Những cảm nhận của cá nhân người viết về những mảnh ghép của cuộc sống…
Thể loại : Những mẫu chuyện nhỏ giữa người với người.…
Đây chẳng qua là một cuốn nhật ký , tôi viết khi cảm xúc của tôi và một vài người bạn của mình tuôn tràoTrong đây không chỉ là câu chuyện của riêng tôi mà là của rất nhiều người khác nữaMong mọi người sẽ ủng hộ mình…
-Như thế nào là áp lực? -chúng ta liệu có buông bỏ quá dễ dàng?-Đã một lần suy nghĩ cho người khác chưa? Đứa trẻ trong tôi có thể không hiểu tất cả mọi thứ không trải qua những đau khổ của thế giới ngoài kia nên mọi thứ nó nghĩ rất đơn giản lại là thứ thế giới bên ngoài thấy rất khó giải quyết.…
Làm học sinh ghét nhất là gì? Nhất là đối với học sinh lười. Đương nhiên là... quá đơn giản, chính là học. Sao phải học nhiều như vậy khi có phải ai cũng cần những kiến thức này đâu? Thật nhàm chán! Mọi thứ xung quanh cũng chán nản, tất cả cũng chỉ là lặp đi lặp lại. Nhưng nếu bạn chịu để ý kĩ hơn một chút, bạn sẽ thấy đôi khi mọi thứ cũng không nhạt nhẽo như thế.…
Các tản văn ngắn về mọi thứ !…
Những câu chuyện đã đang trải qua. Những tình huống gặp phải, nghe được, nhìn thấy từ bản thân, đôi chút ảo tưởng, suy nghĩ riêng của bản thân…
Chỉ là vài dòng suy nghĩ trong lúc ngẩn ngơ…