Đơn phương "xúc cảm từ một phía"
Lời thú nhận…
Lời thú nhận…
"Hắn", Bắc Cung Ly Dạ, trời sinh phế vật, tính cách công tử bột, chỉ vì là Thiên Long quốc đệ nhất cao thủ "Tôn tử", khắp nơi hoành hành bá đạo, lại bị người châm biếm trào phúng.Nàng, Ly Dạ, xấu bụng ngông cuồng, bá đạo một đời, bất cứ lúc nào, nàng đều đứng trên đỉnh cao quát tháo phong vân, mặc kệ người phương nào, ở trước mặt nàng nhất định phải khúm núm. Song khi rác rưởi biến thành thiên tài, công tử bột biến thành ngông cuồng, đã từng thế trong mắt người không thể tả "Thiếu gia", thể hiện ra vạn trượng ánh sáng! Cười nhạo nàng? Bắt nạt nàng? Đánh đánh đánh! Hết thảy đánh trở lại, để ngươi mẹ ruột đều không nhận ra ngươi! Đánh nàng Bắc Cung gia chủ ý? Quá đơn giản, hắc ngươi, hắc cả nhà ngươi, hắc chết hắc chết ngươi cùng cả nhà ngươi! Nói nàng ngông cuồng hung hăng? Nàng chính là ngông cuồng, chính là hung hăng, làm sao, nàng trời sinh thì có cái kia tư bản! Chính là đe, thiên duệ hạ xuống, ai có thể đem ta làm sao! ? Nói nàng công tử bột? "Ỷ thế hiếp người, ngang ngược ngông cuồng", bị nàng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đất trời đen kịt!Mắng nàng rác rưởi? Làm kinh thiên thiêm phú hiển lộ hết với người trước, tuyệt sắc phong mang, để Sơn Hà đột nhiên thất sắc! Ở cái này linh lực mới là vương đạo, huyền thú hoành đi thế giới, nàng tay trái linh quyết, tay phải đan dược, ngạo thế thiên hạ, quan sát thương sinh!…
Võ đức chín năm, bệnh nặng một hồi Lý Thừa Càn tỉnh lại tính tình đại biến.Trí tuệ có gia tiểu hoàng tử nháy mắt biến thành hùng đứa nhỏ.Ở thái tử sắc phong đại điển thượng, trực tiếp chạy.Bảy tuổi Lý Thừa Càn trong đầu hơn một cái hệ thống, còn hơn rất nhiều đến từ "Xuyên qua giả" trí nhớ.Theo trong trí nhớ biết được, hắn, thực thảm!Nương không có, cha bất công, năm lần bảy lượt sinh bệnh nặng.Bởi vì cái gọi là ngôi vị hoàng đế. Biến thành què chân, còn sớm sớm đã chết.Này thái tử, hắn không lo !Nhiều ra đến hệ thống thực thần kỳ, có thể dẫn hắn ở trong mộng xuyên qua thời không, hệ thống nói này giới vật vô chủ hắn có thể tùy ý thủ đi.Vật vô chủ? Biết?Đại Đường tiểu thái tử, bắt đầu kiểm rách nát.Thùng rác bị cắn nửa khoai lang, thứ tốt, mang đi!Địa đầu bên cạnh nông dân bá bá tỉa cây ném xuống xanh mượt tiểu mạch, mang đi!Nhà trẻ tiểu bằng hữu nước ăn quả còn lại đào hạch hạnh hạch cây táo hạch, mang đi mang đi!Cằn cỗi đại Đường, đột nhiên có khoai lang khoai tây cây ngô quả ớt cà chua.Đại Đường có Lý Thừa Càn, ngày càng ngày càng tốt .Cái gì không lo thái tử?Kia như thế nào có thể đi!Toàn triều văn võ quỳ cầu hắn làm hoàng đế!…
"Anh cười trong niềm vui ngoài kia""Em buồn với cô đơn ở nhà"…
Hầu hết là gin…
"Rồi mai sau có duyên hãy gặp lại, vào năm ta sáu mươi hết khờ dại." Có người từng nói hạnh phúc là khi được đi cùng nhau, khi được bên cạnh nhau. Nhưng duyên phận thật biết trêu đùa những người yêu nhau.Từ khi còn trẻ Thẩm Thanh yêu say đắm một người, một người với ngoại hình ưu tú nổi bật như thế nhưng quyết nắm chặt tay cô không muốn buông."Triệu Vân Khâm, rốt cuộc trong tim anh có một giây phút nào đặt em trong đó chưa?" - Thẩm Thanh nắm chặt tay mình giọng run run ngăn cho nước mắt không rơi xuống. Triệu Vân Khâm đứng ở đó không nói gì, lẳng lặng quay đi, để lại cho cô một bầu trời đen tối.2 ngày sau khi chia tay, Thẩm Thanh mượn rượu giải sầu, uống nhiều đến mức trong nhà cất đầy rượu. Cô không khóc, không quấy, cứ ngồi đó mà uống hết ly này đến ly khác.1 tuần sau khi chia tay, Thẩm trẻ hôm nào nay đã trưởng thành, làm việc siêng năng và có năng lượng nhiều hơn."Thẩm Thanh..." - Đang cười nói vui vẻ ở một quán bar sầm uất, Thẩm Thanh đột nhiên nghe được chất giọng quen thuộc, mười năm rồi không cóThanh nghĩ thông rồi. Cô tin nếu có duyên ắt sẽ gặp lại Triệu Vân Khâm một lần nữa, cô sẽ giải thích mọi chuyện cho anh.Không ngờ, thời gian trôi qua lâu quá, thấm thoát đã mười năm. Cô ấy khi nào là cô quên. Nhưng cô vẫn không có dũng khí quay đầu lại. Cô sợ không phải là...."Nếu không lấy được nhau khi thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi hóa bụi về già".Nếu hai con người thuộc về nhau chắc chắn sẽ tạo cho bản thân mình thêm một cơ hội để sửa đổi và rong tình yêu cũng thế.…
Tuổi 17 không chỉ là tuổi của những hoài bão, ước mơ mà nó còn là nơi để ta gửi gắm thanh xuân của chính mình. Tôi không chọn 16 vì lúc đầu tôi còn đang bận rộn với kì thi xét tuyển lớp 10, cũng vì đối mặt với kì thi "Trung Học Phổ Thông Quốc Gia" đầy quan trọng kia nên tôi cũng không chọn tuổi 18. Không phải vì ở chúng không có gì để chúng tôi lưu nhớ lại, mà vì ở 17 chúng tôi bắt đầu sống đúng với những cảm xúc của mình hơn. Nhận ra những tình cảm mà đáng ra phải trân trọng hơn.. " Tuổi 17 của chúng ta " là một thể loại truyện về tình cảm học đường xen lẫn vào đó là những tâm tư tuổi mới lớn mà ai trong chúng ta cũng gặp phải, không chỉ thế mà còn về những mơ ước ; những hoài bão ; những định hướng cho sau này. Ai trong chúng ta cũng đều có một tuổi 17 tràn đầy sức sống và mang nhiều kỉ niệm lắng đọng. Cũng vì đang ở trong chính độ tuổi 17 này, nên những câu chuyện trong đây có thể là câu chuyện ngoài đời thật của mình xen lẫn một chút tưởng tượng. Hi vọng " Tuổi 17 của chúng ta " sẽ khiến cho các bạn sống lại tuổi 17 của chính mình. Nếu có gì sai xót mong các bạn thứ lỗi!!!…
"Bông đã có chủ ,đừng ngấp ngía"…
"Để rồi khi trái tim rung động, nó nhận ra rằng mọi tiêu chuẩn trước nay đều trở nên vô nghĩa"Omegaverse___________♤author: blenciga♤date: 20/10/2023♤limerence: vì một người mà thần hồn điên đảo♤Nazi's pheromone: hương Aquatic (biển), là sự hòa quyện hoàn hảo giữa cái buốt lạnh của đại dương sâu thẳm, chút đắng ngắt của cacao và phảng phất mùi nồng nàn của gỗ mục trong cơn mưa…
Hôn nhân như sợi tơ, có thể đứt bất cứ lúc nào. Nhưng hôn nhân của cô và hắn như 1 sợi xích làm cách nào cũng không thoát ra được. Hôn nhân thương mại thời hạn 3 năm, nhưng chỉ vì 1 đêm hoan ái mà kéo dài vô thời hạn ."Cái đẹt nhà anh, đã qua thời hạn rồi, chừng nào ly hôn .""Ừmmm..... Coi nào! Khi chúng ta cùng gặp diêm vương thì...." "Thì cái gì" "Thì ly hôn kiếp này xong, sang kiếp sau ta kết hôn lại"."Này.. Không phải anh thích tôi đấy chứ, sao năm lần bảy lượt lại không chịu ly hôn"."Không thích................mà là yêu em"."Nhưng hôn nhân chúng ta là giả"Lục nhạc minh đè cô xuống giường "Vậy thì ta làm cho nó thành thật ".…
"Anh ơi, sao kìa""Quốc ngốc, Hanh hái sao cho Quốc nhé"25.06.2023…
Nhật ký - tập bài viết "tôi đã già"…
cùng ngồi hút điếu thuốc lào,tâm sự đêm "phia"…
lore của Oc mình💔…
Một câu chuyện của chính bản thân "Tác Giả"…
Từ nhỏ đến lớn, Tuấn Chung Quốc mượn uy thế của mẹ Kim Tại Hưởng để bắt nạt, ngược đãi cô. Lần nào cũng bị Chung Quốc bắt nạt, cô không thể chịu được cảnh này bèn vùng lên chống trả.nhưng vô ích.Cho nên, hằng năm vào ngày sinh nhật, Kim Tại Hưởng ước rằng"Chỉ cần có thể bắt nạt Tuấn Chung Quốc, tôi chấp nhận phải trả giá"Điểu ước được thực hiện khi cô vừa tròn hai mươi tuổi, cô đã có thể bắt nạt Tuấn Chung Quốc nhưng cái giá của cô phải trả chính là lấy thân báo đáp.Cô u oán nói với Chung Quốc "Đời này tôi không muốn cậu làm chồng của tôi, tôi muốn cậu làm anh rể của tôi để tôi trả mối hận cậu bắt nạt tôi bé đến giờ"Chung Quốc chỉ cười vui nói rằng "Yên tâm, tôi sẽ để cho cậu bắt nạt chỉ cần cậu đồng ý làm vợ của tôi"Cô ngơ ngác nhìn anh rồi âm thầm than vãn, biết vậy trước đây cô chẳng thèm ước như thế có phải bây giờ không lãnh chịu hậu quả hay không? Hối hận thì cũng muộn, cô đành lòng chịu thiệt thòi "bắt nạt" Chung Quốc để rửa mối hận thời thanh mai trúc mã Từ khi biết Tuấn Chung Quốc, không ngờ, khi lớn lên, Chung Quốc có rất nhiều bí mật đã dấu Tiểu Hưởng.Cô lúng túng không biết làm sao thì Chung Quốc bảo rằng"Yên tâm, chỉ cần cậu lấy tôi, cậu vẫn có quyền bắt nạt tôi, dù sao trên đời này không còn ai để câu bắt nạt đâu?"Cô nào có bắt nạt được cậu mà toàn bị cậu bắt nạt, tự dưng biến thành con ngốc để cậu xoay vòng.Cô tức giận hét lên" Chung Quốc chết tiệt! Tóm lại là ai bắt nạt ai, hả? Cậu lừa tôi"…
Tiêu Ngư là một quyển cẩu huyết ngôn tình nữ phụ, theo tiểu bị dưỡng ở ở nông thôn, Giản gia phát hiện ôm sai đem nàng theo ở nông thôn tiếp trở về. Ai ngờ ở trên đường trở về ra tai nạn xe cộ, Tiêu Ngư xuyên thủng cổ đại đợi cả đời, mười tám tuổi gả cho hoàng đế, mười chín tuổi hoàng đế liền băng thệ, làm chín năm tiện nghi Thái Hậu. Trước khi chết một đống không phải chính mình sinh tiện nghi hoàng tử hoàng tôn khóc cầu nàng lưu lại, nàng lắc đầu, mỉm cười rời đi.Vừa cảm giác tỉnh lại, Tiêu Ngư nhìn hiện đại hoá phòng bệnh, còn chưa kịp cao hứng, liền phát hiện trong đầu hơn này quyển sách nội dung, chính mình kế tiếp sẽ bị thân sinh cha mẹ ghét bỏ, bị ca ca chán ghét, bị trong nhà dưỡng nữ -- nguyên thư nữ chủ so với không đúng tý nào, trở nên chung quanh chỉ yêu tinh thần khác thường, sau đó ở thất hồn lạc phách chết thảm ở ven đường.Tiêu Ngư mặc kệ kịch tình, chính tính toán đem này vài năm mỗi ngày nhi ở thâm cung ôn tập các môn công khóa vận dụng ở cuộc thi thượng, kết quả lại phát hiện:Nhìn đến vào cửa nam nhân tưởng thân sinh phụ thân, kêu một tiếng "Ba ba" sau, đối phương bùm cấp nàng quỳ xuống: "Nhi thần không dám!"Nhìn đến tóc hoa râm nam nhân tưởng nàng gia gia, kêu một tiếng "Gia gia" sau, đối phương bùm cấp nàng quỳ xuống: "Nhi thần không dám!"Nhìn đến chán ghét chính mình ngôi sao giáo thảo ca ca bưng tới một chén cháo sau nói thanh cám ơn, đối phương bùm cấp nàng quỳ xuống: "Nhi thần không dám!"Nhìn đến mãnh liệt yêu cầu từ hôn, một lòng ái mộ nữ chủ vị hôn phu Phó đại thiếu gia…
Những bài văn mẫu do tớ tự viết lúc còn học đội tuyển Văn 6 Mọi người có thể tham khảo ^^…
"Hồi học cấp hai, tôi rất hâm mộ nhóm nhạc DBSK. Trong lớp tôi, chín mươi phần trăm con gái đều thần tượng một nhóm nhạc Hàn Quốc nào đó. Tôi có hai đứa bạn. Một đứa thích anh A, một đứa thích chàng B. Có một lần, vào năm lớp 7, đứa thích anh A đã khóc chỉ vì đứa thích chàng B gọi anh A là "thằng này, thằng kia". Vấn đề mà hai bạn đó cãi nhau cũng chỉ vì : anh này hát hay hơn, anh này đẹp trai hơn, anh này cao hơn.... Và tôi cũng hiểu rằng, chủ nghĩa của một fangirl chính là phải bảo vệ thần tượng của mình. Vẻ đẹp và tài năng của thần tượng là tuyệt đối. "…