Lấp Lánh Dưới Vầng Trời
Hôm ấy là một buổi chiều tà. Quảng trường tấp nập người qua kẻ lại. Dường như ai cũng muốn nhanh chóng trở về với mái ấm của mình. Trong dòng người đó, có một chàng trai đang chậm rãi dạo bước. Anh bất giác dừng lại, đưa đôi mắt hướng lên bầu trời. Ngắm nhìn bầu trời nhuốm màu hoàng hôn, những kí ức ngày hôm ấy lại bất giác ùa về trong tâm trí anh. Anh khẽ khép mắt lại, cảm giác hoài niệm và xót xa chợt trào lên. Từng kỉ niệm hiện lên thật rõ nét như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Hình ảnh người con gái ấy vẫn thật sống động trong những cuốn phim đó. Anh nhớ mái tóc bạch kim dài thướt tha lấp lánh trong ánh nắng, nhớ đôi mắt mang màu vàng dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp đến lạ kì mỗi khi nhìn vào. Những ánh nắng của buổi chiều tà khi ấy càng tôn lên vẻ đẹp của thuần khiết của nàng. Nàng mang trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, làn vải mềm mại như những đám mây ôm lấy cơ thể mảnh mai của nàng. Chiếc váy được xếp lớp nhẹ nhàng, uyển chuyển như sóng nước mỗi khi nàng di chuyển . Lần đầu anh gặp nàng, nàng đẹp tựa một thiên thần vừa hạ giá xuống trần gian.…