Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
ĐÂY LÀ CUỐN NHẬT KÍ CUỘC SỐNG CỦA TÔI, NƠI TÔI CHIA SẺ NHỮNG CẢM XÚC VÀ NHỮNG BÀI HỌC CUỘC ĐỜI CỦA CHÍNH MÌNH.TÔI CHƯA PHẢI LÀ 1 DOANH NHÂN HAY 1 TỶ PHÚ ĐỂ CÓ THỂ CHO BẠN 1 CÔNG THỨC LÀM GIÀU, TÔI CHỈ CÓ THỂ CHO BẠN 1 GÓC NHÌN KHÁC BIỆT CỦA TÔI TRÊN CON ĐƯỜNG TÌM KIẾM HẠNH PHÚC !🍀CUỘC ĐỜI LÀ 1 CHUYẾN HÀNH TRÌNH DÀI, NƠI CÓ NHỮNG CUỘC GẶP GỠ VÀ CHIA LI. CÓ NHỮNG NGƯỜI RỜI XA TA, CÓ NHỮNG NGƯỜI Ở LẠI BÊN TA, VÀ CÓ NHỮNG CON NGƯỜI LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI TA🍀XIN CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC CUỐN SÁCH ĐẦU TAY CỦA TÔICHÚC BẠN HẠNH PHÚC VIÊN MÃN !⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘⚘…
Kiệt - chàng kỹ sư điện sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt, học đại học và làm việc ở Sài Gòn. Tính tình trầm ổn, lãng mạn, hiền hòa với giọng nói êm tai đặc trưng của người miền Tây Nguyên. Cung Sư Tử.Di - sinh ra ở miền sông nước, lớn lên và làm quản lý nhân sự ở Sài Gòn. Tính tình lạc quan, tự lập, đơn giản, có trái tim quảng giao. Cung Bạch Dương.Nhã - Hắn - Bạn thanh mai trúc mã của Di, mối tình đơn phương của Di. Cung Nhân Mã.Di vô tình lọt vào ống kính của Kiệt khi trốn lên Đà Lạt sau khi tỏ tình với Nhã. Kiệt bị nụ cười của cô nên theo cô về chỗ trọ, nhưng không có duyên gặp lại. Kiệt trở về Sài Gòn làm việc. Di về lại Sài Gòn chuẩn bị hành lý để quay lại Đà Lạt nhận nhiệm vụ mới.Họ sẽ gặp lại nhau ở đâu? Đà Lạt mộng mơ có những chuyện tình lãng mạn, hay giữa ngóc ngách nào đó của Sài Gòn sầm uất. Kiệt có thể mở được lòng Di. Hay Nhã sẽ có câu trả lời dành cho Di....…
VĂN ÁN :Tô Hoài 6 tuổi toàn nhà trẻ đều biết có một nữ hài nhi mỗi ngày đi theo hắn.Thậm chí còn có đứa trẻ nói với lão sư: "Lão sư, Ninh Manh lại đi theo Tô Hoài rồi ạ!"Tô Hoài 14 tuổi toàn sơ trung học sinh đều biết hắn cùng một người nữ sinh ' như hình với bóng '.Thậm chí còn có người hướng lão sư mách lẻo: "Lão sư, Tô Hoài cùng Ninh Manh yêu sớm!"Tô Hoài 17 tuổi toàn một cao tam đều biết có cái nữ sinh đối hắn lì lợm theo sau.Thậm chí còn có nữ sinh yêu thích hắn đi theo lão sư nói: "Lão sư, Ninh Manh đồng học mỗi ngày quấy rầy Tô Hoài đồng học học tập."Thẳng đến có một ngày, Ninh Manh bị một nam sinh kêu đi ra ngoài nói chuyện. Nam sinh đỏ mặt: "Ninh Manh, ta thích ngươi."Ninh manh lễ phép mà kính lễ: "Cảm ơn, nhưng là ta thích Tô Hoài."Nam sinh không cam lòng: "Ta nghe nói, hắn không thích ngươi!"Nhưng mà không đợi đến Ninh Manh nói tiếp, trước mắt nữ sinh đã bị đột nhiên xuất hiện nam sinh lôi đi.Trước mắt bao người, Tô Hoài chỉ nói câu: "Đừng tin người khác nói"Đó là lần đầu, mọi người biểu tình vô cùng thống nhất đều trợn mắt há hốc mồm......Nguyên lai, tin đồn là giả.【 nguyện là thanh xuân của ngươi, ta đều tham dự 】1. Đều yêu thích, một cái thể hiện, một cái yêu thầm.2. Thanh mai trúc mã ngọt sữa đậu nành , không hề ngược, nhẹ nhàng văn.3. Tô Hoài: Ngạo kiều √ bá đạo √ bình dấm √ chiếm hữu √ Ninh Manh: Thiên nhiên √ đáng yêu √ đơn thuần √ thẳng thắn √ trì độn √4. Không muốn đi đường thẳng chỉ thích đi đường vòng.Văn án và 5c đầu các bạn có thể sang nick của bạn @xiameng918 đọ…
Chúc cô bé của tôi ở bên kia thế giới có thể ngủ ngon giấc, không ai có thể quấy rầy giấc ngủ đó của cậu đâu......Chờ tôi một chút nữa thôi! Tôi sắp đến với cậu rồi, tôi tới để canh giữ cho cậu ấy được yên giấc.…
25 năm cuộc đời của Sở Như Ca bỗng chốc trở nên trống trải và vô lực. Cô đã từng rất cố gắng, nhưng hình như mọi thứ đã đi quá xa với cô rồi. Rồi một ngày cô nhìn lại...Lục Hàn Quân là một con người có gia giáo tốt đẹp, anh học rất giỏi và là tiêu điểm của nhiều cô gái, là một mẫu người của sự thành công. Nhưng tận sâu trong lòng,. Chỉ có anh mới biết được mình thật sự cô đơn. Chỉ mong cô quay lại nhìn anh…
Tác giả : Thính Hải Quan LanTag : Nguyên sang, ngôn tình, cận đại hiện đại, tình yêu, tình hữu độc chung, thanh mai trúc mã, điềm văn, nam chủ thị giác, chính kịch. Phó Văn Thanh cứ nghĩ bọn họ là một cặp vợ chồng có cuộc sống bình thường nhất, cũng sẽ có cuộc sống bình thường tốt đẹp nhất. Không ngờ, đó chỉ là hy vọng xa xôi. Anh thấy em khi tuổi xuân vừa hé, bên em lúc hoa tươi nở rộ, cũng nhìn thấy em bị bệnh tật hành hạ, tái nhợt gầy gò như đóa hoa sắp tàn. Điều anh muốn nhất, là được thấy gương mặt em hằn in dấu vết thời gian, mái tóc phai màu năm tháng, nhoẻn miệng cười tươi với anh. « Qua bao nhiêu thời gian, vượt bao nhiêu năm tháng, cuối cùng cũng được đến bên người. » Anh yêu em, em là động lực để anh sống tiếp, cũng là quyết tâm để anh buông bỏ cõi đời này. == Bản chất là một câu chuyện gà trống nuôi con-------------------------------------------Truyện edit không bản quyền, không đồng ý sử dụng với mục đích thương mại.…
Giới thiệu nhân vật nhanh gọn lẹ, ai ưng thì đọc nhoa~Nam: Kim Ngưu, Cự Giải, Sư Tử, Thiên Yết, Ma Kết, Bảo BìnhNữ: Bạch DƯơng, Song Tử, Xử Nữ, Nhân Mã, Song Ngư, THiên BìnhTóm tắt: Trịnh gia có sáu cô con gái xinh đẹp, thông minh như lại quậy như một lũ điên, vì chịu không nỗi cảnh này nên ông Trịnh đã bắt đầu tìm cách phắn tụi nó đi cho rảnh nợ. Và tất nhiên cha nào con nấy, ông Trịnh đã phắn một cách thành công sáu cô con gái của mình cho sáu chàng trai của sáu tập đoàn giàu có và đẹp trai. Câu chuyện "Oan gia trúc mã" sẽ diễn ra như thế nào? Mời mọi người đón đọc nhé!…
Mùa xuân năm ấy , lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.Mùa hạ năm sau , chúng ta cùng nhau lên lớp.Mùa thu năm 15 tuổi , Hứa Tần thích Lâm Ngư.Mùa đông năm 16 tuổi , Hứa Tần gặp lại được ba.Mùa xuân năm tuổi thứ 17 , Hứa Tần rời xa Lâm Ngư.Mùa hạ năm thứ 18 , Hứa Tần chưa về , Lâm Ngư đón sinh nhật lần thứ 18 một mình.Mùa thu năm thứ 19, Lâm Ngư vẫn đang chờ một người.Mùa đông năm thứ 20 , Lâm Ngư đón giáng sinh với một chiếc bánh.Mùa xuân năm thứ 21 , Hứa Tần trở về , Lâm Ngư vui lắm , 5 năm đã có kết quả của nó rồi!Tóm tắt : 4 mùa đều quay lại , không mùa nào là mùa ta không có nhau.Viết cho hợp gu bản thân là chính nên nếu có gì không hợp lí thì xin hãy bỏ qua hoặc dừng đọc ạ…
Lạc Thiên từ nhỏ đã bị chính cha ruột mình vứt bỏ ,nhưng nhờ duyên số đưa cậu đến với Thành Hiên một cậu bé có tính cách trầm mặc ít nói ,liệu hai người có thể sống chung hòa thuận với nhau trên một mái nhà hay không?Cha mẹ của Lạc Thiên sẽ hành động như thế nào khi Lạc Thiên quay về nhưng họ đã chăm sóc một đứa trẻ khác thay cậu nhận hết phần ân sủng mà 16 năm qua cậu bị bỏ rơi?Aphal trúc mã của cậu sẽ bảo vệ như thế nào để cậu không phải chịu đựng những áp lực từ gia đình của cậu?...Trích dẫn:Lạc Thiên:Ca~ em có thể ăn thêm một que kem không ạ?٩(◕‿◕)۶ nha~~Thành Hiên:Không thể, em đã ăn một cây rồi nếu ăn thêm sẽ bị đau bụng đó.Ngoan,ngày mai ca sẽ cho em ,được không nào ,tiểu Thiên.Lạc Thiên:Nghe lời ca ạ , ca ca là tốt nhất~~…
An Nhiên, một cô gái hiền lành, có phần chậm chạp trong chuyện tình cảm, cùng lớn lên với Dương Minh, một cậu bạn thân từ thuở nhỏ, sống gần nhà nhau và luôn xem cô là " báu vật ".Từ khi còn bé, Dương Minh đã biết rõ bản thân thích An Nhiên. Cậu luôn âm thầm bảo vệ cô, đôi khi hơi bá đạo và chiếm hữu, đến mức bạn bè trong khu đều trêu rằng cậu " chăm vợ từ bé ".Khi cả hai bước vào cấp 3 - cùng học lớp 10 tại một ngôi trường nổi tiếng - câu chuyện thanh xuân chính thức bắt đầu. Dương Minh là học bá nhưng lại cực kỳ ngỗ nghịch, vừa giỏi vừa quậy, luôn khiến giáo viên đau đầu nhưng không thể phạt nặng vì thành tích học tập quá xuất sắc.Ở trường, Dương Minh tỏ ra lạnh lùng, chẳng để tâm đến ai ngoài An Nhiên. Trong mắt mọi người, An Nhiên là cô bạn bình thường, chỉ có mỗi " vinh dự " là ngồi cùng bàn với hotboy siêu cá biệt. Nhưng không ai biết, cậu ấy mỗi ngày đều cẩn thận chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, kèm theo lời nhắc: " Ăn nhanh rồi học bài, đừng để tao phải nhắc nữa ".Tình cảm Dương Minh dành cho An Nhiên ngày càng lộ rõ, nhưng cô thì vẫn ngây thơ không nhận ra, cho đến khi một nam sinh khác bắt đầu có ý định tiếp cận cô...…
*** Lần đầu gặp cậu, cậu trầm tính hơn bây giờ rất nhiều. Là một bé trai nhưng lại chỉ ngồi trong góc căn phòng nhìn vào những cuốn sách mà tôi vốn chẳng bao giờ muốn đọc. *** Lần thứ hai gặp cậu, tôi lại thấy cậu hăng say mò mẫn cái máy chơi game. Tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn. *** Lần thứ 3 gặp mặt, tôi quyết định bắt chuyện nhưng cậu chỉ quay mặt làm ngơ. *** Lần thứ 4, tôi hỏi cậu: "Thái! Cậu ghét tớ sao?". Và cậu lắc đầu, đó là lần đầu tiên cậu phản hồi lại những hành động của tôi. Thanh mai trúc mã là chuyện không hiếm gặp, những hành động của người kia dù ít hay nhiều cũng khiến đối phương động lòng. ***- Truyện tình cảm nhẹ nhàng.💌 Trích lời* Đây là tác phẩm đầu tay của tôi, nếu câu chuyện quá nhàm chán thì mong dân chúng độ lượng. -Tử...Bối-…
Trong những năm tháng tối tăm trong cuộc sống của Anh Túc đã từng có một Trọng Tường luôn luôn dùng cách dịu dàng nhất để an ủi và ở bên cô . Hai người họ hẹn cùng học ở một trường đại học , nhưng trước ngày khoá cổng đăng kí nguyện vọng Anh Túc bị người chú của mình quấy rối . Cô đã dùng cách tàn nhẫn nhất để từ chối chàng thiếu niên ấy rồi một mình tới thành phố xa lạ khác để học .Bảy năm sau , hai người lại gặp nhau . Họ sẽ viết tiếp câu chuyện của mình như thế nào đây…
Văn ánĐích nữ phủ Anh Quốc công xinh đẹp khuynh thành, vốn dĩ là đóa hoa kiêu sa vạn người ngưỡng vọng. Nhưng sau một đêm, gia tộc sa sút, phụ thân bị cuốn vào vụ án mưu phản. Để bảo toàn tính mạng, Vệ Xu Dao buộc phải bước vào Đông Cung."Xin điện hạ thương xót..."Thiếu nữ quỳ gối dưới bậc thềm, thân ảnh mảnh mai, hàng mi dài khẽ run rẩy dưới làn nước mắt. Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, giọng điệu chậm rãi mà vô tình: "Muốn bổn cung che chở ngươi? Vậy phải xem... ngươi có gì để đánh đổi."Nghe vậy, Vệ Xu Dao ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thẳm quen thuộc.Nàng kinh hoảng nhận ra- Tiểu người câm từng bị nàng trêu đùa trong lòng bàn tay, nay đã trở thành người mà nàng không thể đắc tội. Thuở nhỏ, Tạ Minh Dực lưu lạc bên ngoài, bị khinh rẻ, bị giày xéo, sống trong bóng tối. Chỉ có thiên kim nhà họ Vệ từng dịu dàng quan tâm, mang đến cho hắn một tia ấm áp hiếm hoi. Người đời ca tụng Thái Tử ôn nhu nho nhã, ngày sau tất sẽ là minh quân. Nhưng chỉ có những kẻ trong Đông Cung mới biết, khi đêm xuống, vị Thái Tử ấy hoàn toàn khác-lạnh lùng, nguy hiểm, tàn nhẫn. Mà người duy nhất từng khiến hắn dao động lại nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, không chút lưu luyến. Mãi đến khi hắn sắp đăng cơ, có kẻ hao hết tâm tư, dâng nàng trở về bên cạnh hắn.Mỹ nhân như ngọc, dịu dàng mềm mại, run rẩy lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Nam nhân lười biếng nâng một lọn tóc đen của nàng, khẽ nghiêng người, giọng nói trầm thấp ghé sát bên tai:"Từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm, trong mắt nàng chỉ có thể có ta…
- "Đăng ơi, kiếm trò gì chơi?"Uyên không biết từ khi nào đã đứng sau cái ghế mà Đăng đang ngồi. Cô bé hai mắt tròn xoe, xinh xắn. Đăng giật nảy mình, quay đầu lại tính to giọng thì lại thấy bé Uyên.- "Hả? Ừm... Thế Uyên thích chơi trò gì?"- "Chơi trốn tìm được không? Tớ thích chơi trò ấy nhất." - Mới được chiều có tí mà đã phồng mũi lên, đúng là Uyên mà.- "Nhưng mà chỉ có hai đứa thì không chơi trốn tìm được đâu."Đăng như dập tắt sự sung sướng của cô bé, xụ mặt xuống. Bỗng từ phía xa lại vang vài tiếng gọi.- "Uyên! Đăng! Chơi trốn tìm không?"…
Chúng tôi vào giới giải trí vào những mùa khác nhau của cuộc đời, mang những lý do không giống nhau. Người bước trước vì thiên phú và sự dìu dắt, người bước sau vì một lời hứa kéo dài qua năm tháng, có người chọn đi thẳng vào tâm bão vì bản năng không biết lùi. Ánh đèn soi lên mặt người, gọi tên những giấc mơ. Nhưng khi tắt máy, vẫn còn lại những khoảng tối không kêu than, những câu hỏi chưa kịp có lời.Chúng tôi làm bạn, làm đồng nghiệp, làm đối thủ đúng nghĩa đẹp đẽ nhất của từ ấy: cùng kéo nhau đứng vững trước máy quay, trước bục mic, trước một rừng ống kính không chớp mắt. Chúng tôi nói rất ít về chuyện cũ, nhưng mỗi người đều giữ một mảnh ghép trong lòng, giống như cầm nửa tấm vé đã nhàu, biết rằng nửa còn lại vẫn nằm đâu đó chờ nhìn thấy nhau.Có thứ không thể gọi tên, không thể viết trong bất cứ kịch bản nào, nhưng nó có mặt trong từng lần chúng tôi hít một hơi sâu trước khi bước ra sân khấu, trong cách ai đó vô tình đứng che ánh đèn quá gắt trước mặt ai đó, trong một cú gật đầu rất nhỏ thay cho tất cả những gì muốn nói. Khi các tiêu đề rực rỡ qua đi, chúng tôi vẫn sẽ đi tiếp, không phải để chứng minh mình rực rỡ đến đâu, mà để lần theo dấu những ẩn số im lặng kia - cho đến khi câu trả lời tự nó đứng ra, không cần ai gọi tên.…
Hạ Tuệ Văn - một cô gái hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp dễ gần, thông minh xuất chúng. Nhung sau vụ án oan 5 tháng trước và cái chết của người chị kết nghĩa mà Hạ Tuệ Văn gần như sống trong chốn tù đầy. Hằng ngày đều phải uống thuốc để ức chế tâm trạng, cảm xúc. Cho dù mang bệnh tật đầy mình như vậy, nhưng cha mẹ cô chưa một lần quan tâm đến cô. Đó là cha mẹ ruột của Hạ Tuệ Văn nhưng họ chưa bao giờ thật sự yêu thương cô cả. Số phận trêu người đã đưa đẩy Hạ Tuệ Văn ra quyết định du học sớm 2 năm. Và tại nước Mĩ xinh đẹp này, Hạ Tuệ Văn đã gặp được một mối tinh đẹp như mơ. Nhưng mà chàng trai đấy lạnh lùng vô cảm, không yêu Hạ Tuệ Văn. Để đau thương chồng chất đau thương, Hạ Tuệ Văn lại một lần nữa rơi vào đau khổ tuyệt vọng. Cứ như vậy, cô gần như đã chết đi. Nhưng cho dù cô đau khổ như vậy, cô vẫn yêu thương, quý trọng người thân của mình. Chính vì lẽ đó, cô đã soạn ra một bản kế hoạch hoàn hảo để có thể bảo vệ cho gia đình mình một cách vẹn toàn nhất.Sau khi Hạ Tuệ Văn ra đi, chàng trai ấy đã nhận ra bản thân mình yêu Hạ Tuệ Văn đến mức, cả thế giới này chỉ thu nhỏ bằng hình hài của một co gái nhỏ bé. Hạ Tuệ Văn mang theo những vết thương vẫn đang rỉ máu chết đi, để lại những con người sống trong đau khổ dằn vặt. Để lại ... Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay vì Hạ Tuệ Văn. ----------------------------Tên truyện: Tận cùng của Tuyệt Vọng.Tác giả: Haruuu_0161Thể loại: Ngôn tình, sạch, ngược, thanh xuân vườn trường.…
Là truyện chuyển ver, rất mong được mọi người ủng hộAuthor : Tử Bối Thiên TàiLink gốc : https://my.w.tt/kvB6OqzVGK--------------------Trên thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta lỡ bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít và chân thành nhất....Cô khi 4 tuổi, coi cậu là anh trai.Cô khi học cấp I, bực tức khi nghĩ đến cậu nựng cô gái khác.Cô khi học cấp II, khù khờ không nhận ra tình cảm của cậu hay của chính bản thân mình.Biện Bạch Hiền, tao hối hận rồi, bao giờ mày mới quay về ?*******"Kim Thái Nghiên, IQ mày bao nhiêu, sao ngu thế ? Ngu hơn một con bò!""Tao block mày!"******"Gần tao mà mày không có tí cảm xúc gì sao ? Con gái kiểu gì thế...""Cút!"******"Tại sao lại ngủ riêng ?"Hiền chần chừ, khẽ trả lời:"Giờ tao lớn rồi, ngủ chung tao sẽ ăn thịt mày!"Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Nghiên biết ngại, đành lặng lẽ chịu thua quay về nhà.******"Bạn thân khác giới có thể có mối tình trong sáng không?""Còn tuỳ vào tình cảm của cậu dành cho cô bạn cậu như thế nào!""Thế thì chắc là không rồi!""..."Nghĩa là cậu thích cô ấy?******…
Truyện được đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên. (ảnh đều là mình lấy từ phim)***Truyện kể về tuổi thanh xuân của hai nhân vật chính là Cảnh Cảnh và Dư Hoài.***"Ai cũng luôn nói thanh xuân sẽ chẳng bao giờ là mãi mãi, nhưng khi đó chính là lúc tuyệt nhất của chúng ta. Lúc này đây, chúng tôi và toàn bộ quãng thanh xuân phải nói lời từ biệt."***Sau khi đọc truyện này tôi bỗng nhớ đến một câu mà tôi từng đọc từ rất lâu giờ ngẫm lại vẫn thấy thật hay: "Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Cho dù bị cảm vì tắm mưa, bạn vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa..." - trích "You Are The Apple Of My Eye".Tôi tin chắc ai cũng đều cảm thấy những thời gian cấp 3 là vô cùng quý giá vì chỉ khi qua đi rồi mới thấy quãng thời gian đó hạnh phúc nhường nào.Vậy nên những ai vẫn còn đang học cấp 3 hãy trân trọng những ngày tháng đó, đừng để đến khi kết thúc mới cảm thấy tiếc nuối nhé!!***P.s: văn án vẫn còn một đoạn nữa nhưng không đủ chỗ để viết. Thực sự xin lỗi mọi người.…
"Tớ sẽ quay trở lại để đón cậu nhé""Cậu đi có lâu không?""Chắc không đâu, sau này nhất định tớ sẽ cưới cậu, cậu sẽ là cô dâu xinh đẹp của tớ" Haha"Ưm~~~""Tớ sẽ đợi cậu trở về"......Tiếng vỗ vai từ phía sau..."Này Lục Hạ"Hối thúc"Lục Hạ"...~~Mở mắt "Ưm, gì vậy chú?""Ối trời, con bé này, đang trong giờ làm việc mà con làm gì vậy?""Á chết rồi, con xin lỗi chú ạ"..."Haizzz, mau đi làm việc đi" Cau mày thở dài"Dạ vâng ạ"......"Thỉnh thoảng là như vậy đó, có đôi lúc tôi nhớ về cậu ấy, người bạn thân, tri kỉ của tôi...Lam Thiênnnnn, giờ anh ở đâu, anh có nhớ là mình đã hứa gì không hả"...."Liệu anh ấy còn nhớ lời hứa?" Lục Hạ nghĩ thầm."Haizz, thời gian trôi nhanh thiệt, mới đây đã 10 năm rồi, vật đây, người bây giờ ở đâu..." Lục Hạ móc trong túi mình ra sợi dây chuyền bạc, có khắc chữ Thiên×Hạ ôm vào tim.*10 năm trướcLam Thiên và Lục Hạ là cặp đôi thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau và vượt qua bao nhiêu sóng gió tuổi thơ để lưu về những kỉ niệm thật đẹp...Nhưng không lâu sau thì gia đình Lam Thiên phải sang nước ngoài định cư và không biết khi nào trở về.Ở đây, Lục Hạ chỉ biết chờ đợi cái ngọt ngào ấy, dù chưa biết Tình Yêu là gì?...Giờ cô mới biết, Tình Yêu là nơi chứa đựng nỗi lòng...…