Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
một cái kết..._author : -Amireux_, @yinny49tên truyện : valentine cuople : việt anh × thanh bình nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận.truyện mang yếu tố không thựcrating : [PG]occtình trạng : đã hoàn (?)…
Công: Thanh Ninh-/Thanh Đoan/Thụ: Kỳ An-/Kỳ Diên/Và 1 số nhân vật đc thêm vào dựa vào những bộ truyện lấy cảm hứng. Vui lòng đừng bôi nhọ danh dự của tác giả. Tác giả khá nhỏ tuổi, làm tiểu thuyết cũng chỉ vì đam mê,..Ko có tư tưởng cố định, lm truyện ko hay xin mn góp ý.Nếu đã ko hợp ý, xin hãy bơi ra chổ khác.…
Thể loại: hiện đại, sinh tử, song tính thụ, hào môn, 1x1, 2 cp chính (và nhiều cp phụ), cp chính ngọt, cp phụ hơi ngược, gương vỡ lại lành, HE, hoàn.Văn án:Tô Tiểu Ảnh gặp qua Tô Mộc cùng tổng tài đại nhân thân mật chiếu, vì thế túm tổng tài đại nhân kêu một tiếng ba ba.Tô Mộc dọa tâm can loạn chiến, vội vàng ôm quá nhà mình con: Không được gọi bậy ba ba.Tổng tài đại nhân xoa bóp cùng hắn không có sai biệt khuôn mặt nhỏ nhắn: Không cho hắn gọi, ngươi tới kêu.Buổi tối, Tô Mộc kêu tổng tài đại nhân một trăm nhiều thanh ba ba, mệt môi đều phát ra chiến......Tổng tài đại nhân điêu sau yên: Nói đi, khi nào thì cho ta sinh cái con trai?Tô Mộc lui lui cổ:...... Không phải ta sinh .Tổng tài đại nhân: Ta cũng không nhớ rõ trừ ngươi ra ta còn muốn quá người khác.Tô Mộc nháy mắt lệ bôn: Ba ba, chúng ta đều là ngài hảo con. Nhân vật chính: Tô Mộc, Cảnh Chí Hiên, Thạch Như Thuỷ, Cao Thiên Y ┃ phối hợp diễn: Thạch Bối Bối, Tô Ảnh ┃ cái khác:…
truyện rất bình thường nhưng tác giả không bình thườngmong độc giả có thể mua bảo hiểm nhân thọ trước khi đọcLúc trước cậu yêu y nhưng y không yêu cậuCậu chết rồi y liền hối hận khi sống lại y luôn cố gắng đền bù tất cả, nhưng càng lúc cậu lại càng rời xa y đến khi lại một lần nữa nhình thấy cậu mất điY lại như hóa điên rồi theo cậu cùng rời điLời tác giả: muốn tra công phải trả giá vì kiếp trước "có không chịu giữ" giờ tác giả cho nếm mùi " mất rồi đừng tìm lại"…