Ngôi Sao Học Tập - Minh Châu
Trích một đoạn.(...) Trong bóng tối Việt Tuân mò mẫm xung quanh, cậu ấy không nhìn thấy gì cả, cũng không thể phát ra tiếng động. Hai tai đã bị trói lại, mắt bị bịt kín lại, miệng bị dán băng keo. Giống như một trò chơi chỉ cần tìm được đường ra là chiến thắng. Việt Tuân bị chúng nó che mắt khi đến đây, vào rồi mò mẫm một hồi, bóng tối cứ bủa vây quanh làm cậu ấy không thể xác định được phương hướng. Nhưng một điều Việt Tuân chắc chắn được nơi này rất rộng.Có một căn phòng khác bên cạnh căn phòng tăm tối đó, Quang Ngọc nhìn con người đang hoang mang qua tấm kính một chiều ngăn cách hai phòng, cậu ta nhìn rồi bật cười.Ngồi bên cạnh là đám đàn em, có vẻ chúng nó cũng đang mong đợi một điều gì đó. Mong đợi Việt Tuân tìm được lối ra chăng?Chỉ một chút nữa thôi, đúng rồi, tiến lên một chút nữa...Đôi chân trần của cậu ấy đã dẫm phải thứ gì đó sắc nhọn, máu bắt đầu chảy ra. Việt Tuân bước chân ra khỏi chỗ đó, cậu ấy ngồi xuống sờ vào chân mình. Rất đau nhưng cậu không thể phát ra tiếng được.Một âm thanh vang chói tai vang lên, là tiếng Quang Ngọc điều chỉnh micro: "Ngồi xuống đất là tính thêm giờ đấy! Nếu muốn ra khỏi đây thì nhanh cái chân lên. Tác phong nhanh nhẹn lên đừng có lề mề."Xung quanh vẫn phủ bóng tối, cậu ấy nghe âm thanh đó giống như phát ra từ địa ngục. Lưng của Việt Tuân đã đẫm mồ hôi, cảm giác khó thở, não bộ căng ra. Cậu ấy tăng tốc, đôi chân vẫn không ngừng chảy máu. Cậu ấy đau lắm, chân đi khập khiễng nhưng không tài nào dừng lại được. Đi đến đâu Việt Tuân…