Hoàng hôn rực nắng
Nhân sinh không gì là không thể. Số phận không ai biết trước sẽ ra sao. Vậy sao hôm nay chúng ta không sống hết mình cho thứ gọi là thanh xuân. Dẫu sau này kết quả ra sao , ngoảnh mặt nhìn lại cũng không hối tiếc vì tháng năm đó…
Nhân sinh không gì là không thể. Số phận không ai biết trước sẽ ra sao. Vậy sao hôm nay chúng ta không sống hết mình cho thứ gọi là thanh xuân. Dẫu sau này kết quả ra sao , ngoảnh mặt nhìn lại cũng không hối tiếc vì tháng năm đó…
ღTiểu Tuyết: mồ côi mẹ năm 5 tuổi, 10 tuổi bố cô đi bước nữa, để cô lại cho bà nội, ngay từ nhỏ cô đã là một học sinh giỏi toàn diện, bất kể việc gì cô cũng có thể làm, do đường đời gian nan nên cô phải tạo ra một lớp vỏ bọc lạnh lùng và hàng tá mặt nạ. Nhan sắc của cô đã khiến khá nhiều chàng trai mất ăn, mất ngủ. ღNguyễn Hoàng: gia cảnh tốt, ngoại hình khiến nhiều cô nàng phải ''chết đứ đừ'', đôi mắt đen nhìn như không đáy. Tính tình lạnh lùng, kiêu căng.…
Lá thư có lẽ không bao giờ tới tay mẹ…
Truyện kể về 1 cuộc tình tưởng rằng đẹp nhưng nó lại không hề được như vậy…
Thể loại: tình yêu nam nữ.…
Câu chuyện kể về những mối tình của cô bé Rikka Torihishi, nhưng cô lại là một người khá là nghiêm khắc và kĩ tính! Hơn nữa cô nghix mình không cần một mối tình mà chỉ cần có bằng cấp, vậy nên câu chuyện này sẽ đi về đâu?…
Giới thiệu nhân vật : Bắc Đường Dịch thái tử của nước Đại Bắc(hư vô)và Dương Tử Yên công chúa nước láng giềng cũng là nữ nhân sau này là hoàng hậu.Còn về tính cách nhân vật mn sẽ hiểu ngay khi đọc truyện hì... hì ....chỉ là ngẫu hứng của mình. lần đầu viết truyện còn nhiều thiếu sót. mog mn thông cảm và ủng hộ mềnh 😍😍😍😍…
Là các đoản của tui tự nghĩ tự sáng tác…
Các bạn đọc thử và cho mình vài cái nhận xét nha!!…
lần đầu tiên mình viết mong các bạn có thể đọc để cho mình thêm động lực…
thương nhau cởi áo qua đầu..…
Một câu chuyện của tôi năm 17 tuổi ( viết năm 2016)…
Tình cảm học đường…
Một vài dòng từ góc nhìn của tuổi 20+…
Đây là câu truyện mình viết vui nên có nhiều từ ngữ thường ngày trong này lắm. Ai thích kiểu ngôn tình thì bộ này khác xa đóooooooooo…
"Cậu tên gì vậy?"Đáp lại câu hỏi của Trần Anh Khôi là một khoảng lặng, dường như cậu vừa bị cho ăn quả bơ, nhưng cậu vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tay cầm balo rơi trên mặt đường đuổi theo trả lại cho cậu bạn kia. Câu hỏi được lặp lại một lần nữa."Cậu tên gì vậy?"Cậu bạn kia đưa tay nhận lấy balo bị bẩn do mặt đường để lại, mặt không một biểu cảm, nhưng giọng nói lại trầm ấm cùng khuôn mặt đẹp trai đó mà đáp."Cảm ơn"Vừa dứt lời là dáng người cao ráo ấy vụt đi mất, bỏ lại Anh Khôi đang chút khó hiểu đưa tay gãi đầu."Tên gì kỳ vậy?"…
"Tiểu Trùng Nhi, con sẽ không thích cuộc sống này đâu, nhất định đừng thành ma."Nhưng đại thúc không hiểu, ngoại trừ mình nàng, mọi người đều muốn nàng hóa ma."Người trước nay chưa từng tin con."Không phải không tin, người khác không thể phụ, chỉ có thể phụ mình nàng."Muốn ta tha thứ cho ngươi, trừ khi núi Nam Hoa băng kết, sông Tứ Hải cạn dòng."Lúc chàng vươn tay về phía nàng. Nàng chỉ cười, không mừng vui, không đợi mong, chỉ đứng đó cười.Hai kiếp sư đồ, ba lần thành ma, bãi bể hóa nương dâu, hỏi tình sâu tình cạn, hỏi yêu nhiều hận sâu? Chi bằng để băng kết núi Nam Hoa, để cạn dòng Tứ Hải, để kiếp sau tiên - ma được bên nhau, chẳng còn cách xa.Quay đầu, trời quang mây tạnh, trở về, khoảnh khắc siết chặt vòng tay, lòng này hướng sông dài.Như Tinh Xán, hận Trục Ba...…