Sân trường có gió
Có một kiểu người bước vào cuộc đời ta rất nhẹ, như gió đầu mùa - thoảng qua tưởng chẳng để lại gì, nhưng hóa ra là để lại cả một quãng nhớ dài.Và cũng có một kiểu nhớ, không ồn ào, không đòi hỏi, không tên - chỉ là mỗi khi trời trở gió, hoặc khi vô tình bắt gặp một bài nhạc cũ, một khung cảnh quen, lòng lại tự dưng thắt lại... vì ai đó.Họ từng ngồi ngay đó - cùng một lớp học, cùng một khung cửa sổ, cùng tiếng chuông vang giữa buổi trưa nắng. Khoảng cách chỉ là vài cái bàn, vài cái liếc mắt ngập ngừng, vài lần chạm vai không cố ý. Gần đến thế, nhưng chẳng bao giờ đủ gần để chạm vào.Thanh xuân là thứ kỳ lạ. Người ta cứ ngỡ mình đang sống trong nó, mà không biết chỉ đến khi mất đi rồi mới nhận ra... mình đã từng rất thương một người, theo cái cách lặng lẽ nhất mà trái tim non trẻ có thể làm được.…