Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
gã tìm thấy một báu vậtgã giấu cho riêng mình.- Thiết lập: Thế giới tương lai. Nam chính là sông sâu tĩnh lặng nhưng điên ngầm chiếm hữu, không phân rõ thiện ác, lớn tuổi hơn nữ chính khá nhiều.- Không ngược, ông chú cưng em bé như trứng mỏng.- Chú ý: Truyện có nội dung, H không dày, sử dụng từ ngữ thô tục.…
Sơ yếu lý lịch của các nhân vật:_Lee Syaoran: 20 tuổi, sinh viên năm nhất của trường đại học Takajama. Một học sinh ưu tú, đã từng lấy học bổng Anown của Anh, từng đi du học bên Pháp 2 năm. Là con trai út trong nhà, sống với người em họ (vợ chưa cưới) là Meilin (20 tuổi), còn mẹ và các chị đang sống ở HongKong._Sakura Kinomoto: 20 tuổi, một bệnh nhân của căn bệnh tàn khốc. Là em của một bác sĩ chữa bệnh ung thư, hiện đang được điều trị tại bệnh viện của anh hai mình đang làm việc. Mẹ mất sớm, cha cũng biệt tăm sau một lần đi công tác, nên Sakura và anh mình phải tự kiếm sống, gia đình rất khó khăn._Tomoyo Daidouji: 20 tuổi, bạn học cùng lớp với Syaoran và cũng là bạn thân từ nhỏ của Sakura, là con gái của giám đốc một công ty sản xuất phần mềm lớn nhất Nhật Bản. Một cô gái sáng dạ, thông minh, từng đi du học tại Anh, lấy được một học bổng đáng giá của trường đại học Harvert nhưng vì lý do không muốn xa cô bạn bệnh tận của mình nên Tomoyo đã học một trường đại học danh tiếng ở Nhật_Eriol Hiragizawa: 20 tuổi, một công tử giàu có của một gia đình thuộc dòng dõi quý tộc ở Anh, học sinh năm nhất trường đại học Havert. Eriol biết nói 5 thứ tiếng: tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Hoa. Hiện đang đi thực tập bên Nhật cùng một số người bạn của mình_Lee Meiling: 20 tuổi, em họ kiêm vợ chưa cưới của Syaoran. Một học sinh bình thường, không có gì nổi trội, học ngày học đêm mới lên được hạng thứ 59. Tính tình nóng nảy, dễ giận, khó ưa... Iu nhất là anh Syaoran của mình, mặc cho Syaoran chỉ coi cô như em gái…
Thể loại: Shortfic, gương vỡ lại lành, ABO, HEPairings: Jichen, Noren (phụ) Em đã muốn cùng anh băng qua đông lạnh, muốn gạt đi bông tuyết mỏng rơi trên mái tóc anh. Nhưng em là kẻ khờ khạo, đến cả biểu lộ cảm xúc của chính mình cũng không thể trọn vẹn. Trong mùa đông dài căm lạnh, em không biết làm cách nào mới có thể chạm tới anh. Nhưng em nhận ra rồi, có một cách để mang anh cùng mùa xuân trở lại. Chung Thần Lạc, đợi em.…
Tôi có thể đánh mất cả ngàn giọt nước mắt, có thể đánh mất đủ mọi thứ dù khó khăn đến đâu. Nhưng chắc chắn, có chết tôi cũng sẽ không đánh mất chị.[11/2/2019 - 30/4/2019]book cover by @_indystopia…
Disclaimer: Nhân vật trong oneshot này hoàn toàn không thuộc về tôi mà thuộc về Tạ Thị Liên (fb/ngochan.vo.10690203)Characters: Seth Cleon Perlita(OC) x Dysania Danette Fleur(OC)---Ban đầu hắn không để tâm tới Dysania, người hắn nhắm tới là Artois. Tuy nhiên, mỗi loài hoa lại có hương sắc riêng, cậu ta tuy ngốc nghếch, nhưng là mềm mọng như thịt một con thú non.Quan trọng hơn, cậu ta dễ khống chế.Mọi phản ứng, mọi hành động của tiểu thần Thảo Quốc đều rất dễ đoán. Thậm chí cả tới lúc này, sự phản kháng của Dysania chỉ mua vui cho hắn, vì nó không nằm ngoài dự tính là bao.Trừ vết thương này.Hắn rùng mình, rồi gắng trấn tĩnh lại. Nếu không được khẩn trương cứu chữa, Dysania sẽ chết...…
Trích một đoạn.(...) Trong bóng tối Việt Tuân mò mẫm xung quanh, cậu ấy không nhìn thấy gì cả, cũng không thể phát ra tiếng động. Hai tai đã bị trói lại, mắt bị bịt kín lại, miệng bị dán băng keo. Giống như một trò chơi chỉ cần tìm được đường ra là chiến thắng. Việt Tuân bị chúng nó che mắt khi đến đây, vào rồi mò mẫm một hồi, bóng tối cứ bủa vây quanh làm cậu ấy không thể xác định được phương hướng. Nhưng một điều Việt Tuân chắc chắn được nơi này rất rộng.Có một căn phòng khác bên cạnh căn phòng tăm tối đó, Quang Ngọc nhìn con người đang hoang mang qua tấm kính một chiều ngăn cách hai phòng, cậu ta nhìn rồi bật cười.Ngồi bên cạnh là đám đàn em, có vẻ chúng nó cũng đang mong đợi một điều gì đó. Mong đợi Việt Tuân tìm được lối ra chăng?Chỉ một chút nữa thôi, đúng rồi, tiến lên một chút nữa...Đôi chân trần của cậu ấy đã dẫm phải thứ gì đó sắc nhọn, máu bắt đầu chảy ra. Việt Tuân bước chân ra khỏi chỗ đó, cậu ấy ngồi xuống sờ vào chân mình. Rất đau nhưng cậu không thể phát ra tiếng được.Một âm thanh vang chói tai vang lên, là tiếng Quang Ngọc điều chỉnh micro: "Ngồi xuống đất là tính thêm giờ đấy! Nếu muốn ra khỏi đây thì nhanh cái chân lên. Tác phong nhanh nhẹn lên đừng có lề mề."Xung quanh vẫn phủ bóng tối, cậu ấy nghe âm thanh đó giống như phát ra từ địa ngục. Lưng của Việt Tuân đã đẫm mồ hôi, cảm giác khó thở, não bộ căng ra. Cậu ấy tăng tốc, đôi chân vẫn không ngừng chảy máu. Cậu ấy đau lắm, chân đi khập khiễng nhưng không tài nào dừng lại được.…