ahihi
Cái gì…
Cái gì…
đam mỹ…
Ghê lắm…
Đoản văn…
đọc ik…
Đáng lẽ đây sẽ chỉ là một câu chuyện hài hước của một cô gái nhỏ trên đường tìm cha mẹ với sự giúp đỡ của hai người bạn vui vẻ nọ, ấy là nếu không có đám quần chúng đều là bom nổ chậm kiêm đòi nợ thuê...…
nơi để tôi tâm sự về những ngày học,những câu chuyện vui,buồn của tôi và các bạn của tôi,nơi để tôi lưu giữ kí ức tươi đẹp của tuổi học tròVà nếu bạn muốn hãy liên hệ với tôi và kỉ niệm của bạn sẽ được lưu giữ ở đâyRất cảm ơn vì đã ghé qua nơi đây!…
... đọc sẽ rõ:)) ...…
Người ta vẫn thường nói "Tình đẹp là tình dở dang", mấy ai yêu nhau vào độ tuổi 16-17 mà đi được với nhau lâu dài? Ấy thế mà có khi là do trời thương, biết nếu hai người cứ tiếp tục thì cả hai sẽ đau khổ, nên đã để mối tình lưng chừng ấy vào dĩ vãng mãi mãi để không bị tương lai phá nát thêm nữa. Vậy nên ngày ấy, cả Phong Thiên và Thanh Yên đã chọn dừng lại. Vì một người muốn rời đi, người kia biết rằng níu kéo chỉ làm cả hai thêm tổn thương nên ngậm ngùi chấp nhận. Cứ thế cả hai con người từng dốc hết tâm can, tuổi trẻ non dại, yêu nhau bằng sự vụn về để trưởng thành, hoàn thiện bản thân và đối tốt hơn với người sau.…