Gửi ba đứa của tuổi mười mấy
Tôi đã từ nghĩ mình không phải là người dễ gắn bó Thế mà tôi lại gắn bó với "hai kẻ phiền phức " lâu như vậyLâu tới mức tôi không còn nhớ mình quen được họ từng khi nào. Tính cách của ba đứa mỗi đứa một khác nhưng lại thân nhau đến lạ. Giang cứ cười nhẹ mỗi khi tôi vô tình làm đau ai đó im lặng đắp vào những lời nói tử tế vào chỗ trốngHuỳnh Anh thì-Huỳnh Anh luôn là cơn gió mạnh mẽ nhất, ào tới ôm tôi như thế tôi là chiếc gối ôm khủng lồTôi không biết từ lúc nào... Chuyện họ xuất hiện trong cuộc sống của tôi không còn là lẽ " bất thường " nữa. Mà thành lẽ tất nhiên. ______________________________Chúng tôi chẳng có gì giống nhau.Vậy mà cuối cùng...Lại trở thành một nhóm kì quặc, kết nối với nhau bằng sợi dây chẳng ai cắt nổi.Và tôi viết lại những ngày ấy....để không bao giờ quên. Một câu chuyện đời thường, giản dị, đúng chất " tụi mình đã từng có một thanh xuân như thế"…