30 ngày
30 ngày cuối cùng, em còn vậy thôi.…
' Kiếp trước, tôi dại khờ phải lòng cậu.Ngày nắng, tôi trở thành người yêu của cậu vì cậu mới chia tay cô gái khác. Ngày mưa, cậu nói lời chia tay vì cô gái ấy muốn quay lại.Kiếp này, ông trời ban cho tôi cơ hội để làm lại từ đầu, tôi sẽ không phạm phải sai lầm như kiếp trước nữa '…
Một thời thanh xuân đáng nhớ...Cậu thích cô bốn năm liền, vậy mà cô vô tâm không thèm chú ý cậu một cái, thật nhẫn tâm.Sau bốn năm cậu quyết định làm một sự việc vô cùng vô cùng trọng đại quyết định nửa đời còn lại của mình: thổ lộ với cô. Vậy mà đồ vô tâm đó lại từ chối. Hừm... không sao, không làm người yêu thì... làm vợ vậy.Cô cũng rất bất đắc dĩ, cái thứ chập mạch này sao có thể làm mấy chuyện như vậy chứ, vậy mà cậu ta còn mặt dày "lợi dụng thời điểm người ta gặp khó khăn mà lợi dụng". Hừ, trời sinh cô thù rất dai. Nào có chuyện dễ để cậu đạt được mong muốn nhanh như vậy?…
"Gì chứ, gạo nhà em, gas nhà em, gia vị nhà em anh định lấy tiền gì hả?""Tính tiền nguyên liệu đặc biệt.""Nguyên liệu gì cơ? ""Tình yêu nguyên chất của anh"…
Năm 17 tuổi, tôi gặp một cô gái mang tên Lâm An.Cô ngồi phía trước tôi, im lặng như thể không thuộc về nơi nào cả.Cái tên ấy, dáng ngồi ấy, và đôi mắt như che giấu điều gì đó... cứ thế ám ảnh tôi suốt những năm tháng thanh xuân.Rồi một ngày, cô biến mất. Không một lời từ biệt.Năm 23 tuổi, tôi gặp lại cô, giữa một thành phố xa lạ.Vẫn là ánh mắt cũ. Nhưng lần này, ánh mắt ấy đã đầy những vết xước.Và tôi tự hỏi, liệu sau tất cả, mình có thể là người chữa lành cho cô không?Đây là câu chuyện về một mối tình âm thầm, dai dẳng - bắt đầu từ năm mười bảy tuổi, và chưa từng thật sự kết thúc.…
Hạ đến, nhưng không phải mùa hạ của những nụ cười giòn tan hay ánh mắt lấp lánh. Sân trường vẫn tấp nập như bao ngày, nhưng giữa dòng người qua lại, hai ánh mắt từng chạm nhau như thế giới riêng giờ chỉ còn là khoảng không mơ hồ.Hạ An ngồi ở góc cuối cùng của thư viện, nơi ánh sáng nhạt từ ô cửa sổ hắt vào, tạo thành những vệt dài trên trang sách mở dở. Cô luôn tự hỏi liệu cậu có nhớ rằng nơi đây từng là chốn quen thuộc của cả hai, những ngày cùng nhau tìm kiếm tài liệu, hay chỉ đơn giản là im lặng bên nhau. Nhưng giờ, cái im lặng ấy không còn dễ chịu nữa, nó nặng nề và đầy khoảng cách.Gia Minh bước qua hành lang dài, nơi từng lưu giữ tiếng cười của cô gái hay cãi vặt với cậu mỗi lần tan học. Cậu không nhìn về phía thư viện, cũng không ngoái đầu, chỉ bước thẳng như thể sợ rằng, nếu dừng lại, những ký ức sẽ ào đến, cuốn lấy cậu lần nữa.Hai con người, từng ở rất gần nhau, giờ đây như hai đường thẳng song song. Thời gian vẫn trôi, trường lớp vẫn ồn ào, nhưng trong họ, mùa hạ đã dừng lại từ lâu.…
Cậu là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám tỏ và cũng là nỗi đau ngọt ngào của một thời tuổi trẻ.Cậu ấy là năm tháng của lưng chừng trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt, cậu ấy là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến.Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng giám chung đường.…
Thật tuyệt khi mình đã dành những năm đẹp nhất cuộc đời để thích cậu. Thật buồn vì mình chưa bao giờ nói ra điều ấy. Chào cậu, thanh xuân của tôi. Tạm biệt cậu, thanh xuân của tôi.…
Đây là lần đầu tui viết truyện với truyện này tui viết xàm xí cho vui thôi nên có gì sai sót thì góp ý cho tui nha! (Đại loại là tình iu xàm xí đồ he ấy mà=))…
Cả đời của Cung Vương chỉ đi tìm mãi một thứ, gọi là "hạnh phúc".Cung Vương:"Tôi muốn vẽ một bức tranh, mà trong đó chỉ toàn là hạnh phúc. Tiếc là tôi thực sự không biết hạnh phúc có hình dáng, màu sắc như thế nào. Chịu thôi, vì tôi trước giờ chưa từng trải qua nó, nên tôi thực sự không biết"Sống một đời người, đi tìm hạnh phúc, thế sống lại cuộc đời thứ hai, Cung Vương có định đi tìm thứ gọi là "hạnh phúc" nữa không?…
Đêm đến vạn vật chìm trong bóng tối, dường như mặt trời cũng cần nạp lại năng lượng. Trước khi giấc ngủ kéo đến, một luồng xúc cảm dâng lên thắt chặt lấy trái tim tôi cũng đã lâu rồi như thể dày vò mà cũng an ủi lấy tâm hồn cô gái tuổi 15 trong tôi. Những lời nói muốn nói ra nhưng chỉ dừng lại trong tâm trí chẳng tìm được cho mình một khe hở để thoát ra khỏi cuống họng, muốn viết ra nhưng khi cầm bút lên lại chợt như biến tan hòa vào không khí. Cảm giác bất lực hơn với người khó giãi bày như tôi. Những ngày tháng thanh xuân cấp 3 đó tưởng như nhạt nhòa mà lại tươi đẹp trong sáng man mác theo tôi thành hành trang tiến đến thành phố lớn như bao bạn bè trang lứa. Cứ vậy ngày qua ngày tháng qua tháng năm qua năm chẳng đợi ai cũng chẳng bỏ lại ai 6 năm không ngắn không dài trôi qua kể từ khi chia tay ngôi trường cấp 3 ấy.…
Vào mùa hạ năm 2005, một mùa hè đầy kỉ niệm , cô và cậu đã gặp nhau . Cô bước vào và thay đổi cả thế giới của cậu.…
Một câu chuyện học trò nhẹ nhàng giữa Hạ An - cô bạn nhí nhảnh, vô tư - và Minh Khoa - cậu bạn trầm tính, thích anime. Từ những lần cùng chơi, cùng cười, cùng giận dỗi... nhưng lại chẳng ai chịu thừa nhận tình cảm. Giữa cái gọi là "bạn thân" và "thích nhau", rốt cuộc tụi mình là gì của nhau?…
Đây là những điều mà mik muốn nói với người mà mik thầm thương lâu nay, những điều này mik luôn giấu lịm đi vì sợ người đó sẽ xa cách mik…