[0309]Bảo bối của Quế Tổng
Ngôn,Có Trà xanh,không drama,cảm ơn mng đã ủng hộ mình:3…
Ngôn,Có Trà xanh,không drama,cảm ơn mng đã ủng hộ mình:3…
chào các cậu , đây là bộ truyện đam mỹ do mình tự viết , mong các cậu đọc vui vẻ…
- Quotes Vội là 1 số câu nói về tình yêu vội vàng tuổi thanh xuân của mỗi người trong chúng ta . #Tất cả là tự mình sưu tầm về nhiều nơi , mọi người thấy hay thì theo dõi mình nha .💚…
Nếu em muốn yêu người khác,tôi sẽ buông đôi cánh của em để bay đi tìm tình yêu mới,chỉ sợ em lại trở về đây…
Câu chuyện kể về HAN SARA một cô bé có mái tóc xoắn tít với hai má hình trái tim do di truyền từ bệnh của ba cô và CHIPU một cô nàng cá tính , sành điệu , và đầy quyến rũ. Còn mọi người muốn biết thêm thì vào đọc truyện nha.…
Như một tự truyện miêu tả về hành trình "theo đuôi" crush. Câu chuyện xoay quang những điều nhỏ xinh của nhân vật chính với crush của mình. Sự đáng yêu và chân thành về tình cảm của tuổi học sinh cấp 3 đầy mơ mộng được lột tả qua từng mẩu truyện. Mong mọi người đón nhận nhiệt tình nhé ! " Thanh xuân của tớ vẫn luôn xinh đẹp như thế .......vì nó mang tên cậu đấy, Crush của tớ ạ "…
Dạ, dzô đọc biết liền nha ạ :333, đây là fic đầu tay của tui đừng có ném đá nếu hông hay nha =333…
Sống giữa muôn vàn người, chúng ta luôn mong muốn những mối quan hệ chân thành, nơi mà chúng ta có thể tin tưởng và chia sẻ. Tuy nhiên, ẩn sau những nụ cười và lời chào hỏi, đôi khi chúng ta lại gặp phải những kẻ giả tạo - những bóng ma mang đến sự tổn thương và lừa dối. Họ là những con tắc kè hoa, luôn thay đổi màu da để phù hợp với từng hoàn cảnh. Họ che giấu bản thân thật, khoác lên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo, vẽ ra những lời hứa ngọt ngào để đạt được mục đích. Lời nói của họ như gió thoảng mây bay, không bao giờ có giá trị thực sự. Họ hứa hẹn, họ thề non hẹn biển, nhưng rồi lại dễ dàng bẻ cong lời hứa, để lại cho bạn sự thất vọng và tổn thương. Càng nguy hiểm hơn, họ gieo rắc những lời mật ngọt, nịnh hót, ve vuốt để lấy lòng bạn.…
Tháng 9 thật sự rất đẹp, không quá nóng nhưng cũng chẳng lạnh. Tháng 9 chỉ có những cơn gió dềnh dàng, lướt nhẹ qua những tán lá sắp đến độ lìa cành. Có một cậu trai với tâm hồn mỏng như lá thu dành ra 1/3 cuộc đời tìm kiếm sự hạnh phúc, sự yêu thương cho mình...Tôi gặp cậu vào một chiều mưa tháng 9 năm cậu 16 tuổi, cả hai đã cùng nhau suốt thời vô lo vô nghĩ, cùng khó khăn khi bắt đầu trưởng thành và liệu rằng cơn mưa đó có tạnh không? Sẽ có cầu vồng chứ? ++++++++++++++++++++++++++++++++++++"Cậu không về hả?""À..ừ..tại mưa quá mà trường cách trạm xe hơi xa, mình mà dầm mưa bây giờ là về giặt giày còn lâu mới khô nên mình muốn đợi ngớt mưa mới về..""àaa". Dương ngước nhẹ lên bầu trời xám xịt xả cơn mưa rả ríc không có dấu hiệu sắp ngưng. "Đi cùng mình nhé, mình có ô đây rồi." Minh ngẩn ra nhìn chiếc ô rồi lại nhìn cậu bạn cùng lớp mới chưa từng nói với nhau câu nào. Nở một nụ cười thật tươi đầy cảm kích. "Cảm ơn cậu nhé !^^". "Ah..à.ừ không có gì đâu.." Dương thầm trầm trồ trong lòng. "Cậu ấy cười xinh thật đấy.."…
Nếu như khi ấy anh không cứu tôi, có lẽ cuộc đời của chúng ta cũng chẳng phải biến động đến ngư vậy...========================Author: PatheticRating: T (Google để biết thêm thông tin)Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi, ngoài ra mọi thứ chỉ còn là tưởng tượng.Categories: Fantasy, Angst, Tragedy.Note: Một fic nữa với trọng tâm là tâm lý nhân vật, cốt truyện có vẻ không mới lắm. Sau "Em có thể lặng thầm yêu anh", thì đây có lẽ là một fic có khả năng tiết lộ cái kết cho người đọc một cách rõ ràng hơn.Xin hãy đọc thật chậm, bởi vì một khi bạn quyết định đọc câu chuyện này, thì hãy xem nó như thế giới của riêng bạn vậy. Một thế giới chỉ tồn tại sự vội vã và vô cảm, sẽ mục ruỗng từ tận bên trong những cá thể ở trong nó, và đến một lúc nào đó, sẽ không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.Note 2: Enjoy! Fic này tôi sẽ viết thoải mái một chút nên đừng lo nhé :)Chữ trên ảnh: Ánh trăng rọi vào phòng. (Google dịch nên đừng tin tưởng)…
Trên đỉnh núi Hoàng Tra, có một ngôi mộ bơ vơ giữa muôn trùng gió núi.Ở nơi ấy, đất trời phân chia, tạo thành hai mảnh tách biệt mà cô độc.Dưới chân mộ là một chiếc hộp gỗ đã gần như mục nát. Chẳng ai biết nó đã ở đấy tự bao giờ, cũng chẳng ai có đủ can đảm để chạm vào vật bên trong ấy. Cố nhân đã không còn, giữa nơi sống và chết cũng chẳng phân ranh giới, liệu có ai dám phạm đến chốn linh thiêng để rồi hối hận ngàn đời?Chiếc hộp ấy, tuy đã chẳng còn mang dáng vẻ xinh đẹp ban đầu, nhưng hương thơm thuần khiết chẳng biết vì sao lại cứ văng vẳng bay khắp nơi này. Chẳng có cây, cũng chẳng có hoa, nhưng mùi hương từ hộp gỗ Đàn Hương ấy lại là thứ khiến cho người ta khó mà dứt lòng ra khỏi.Từ khe hở trên nắp hộp, có thể thấy rõ ràng vật ở bên trong.Ánh mặt trời chiếu vào vật ấy, thứ ánh sáng đỏ thẫm hắt ra khiến cho người ta có dè chừng. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, thì đó lại là một vật dường như đã có từ rất lâu về trước.Một chiếc trâm cài bằng vàng, với viên ngọc bích đỏ chói lọi cả một góc trời.Trên thân vàng quý giá lại có khắc một dòng chữ. Nguệch ngoạc mà cẩu thả, dường như người đã lưu lại bút tích trên ấy đã rất vội vã, hoặc có lẽ là sợ hãi, khiến cho nét chữ chẳng còn đều nữa, nhưng vẫn có thể đọc được phần nào ý người muốn nói.Chẳng ai biết chiếc hộp gỗ ấy đã có tự bao giờ.Cũng chẳng ai biết chiếc trâm cài tuyệt đẹp ấy thuộc về ai.Người ta chỉ biết có một điều..."Ta vẫn luôn đợi người."... rằng kẻ này đã sống một đời vô cùng khổ…